CHUYỆN THẰNG CƯỚP

LÊ  BÍCH  SƠN

 

Em ngoái đầu sau một cuộc vui,

Phía kia, những bóng hình vừa thân vừa lạ,

Ai là bạn thân, là hận thù em hả?

Em lắc đầu, chỉ những bóng đỏ, xanh...

Áo quần, không nói lên đức hạnh,

Tiền bạc không thể hiện giàu sang,

Hạnh phúc, chân chính là đâu, em hỏi,

Cũng chỉ mình em tự trả lời thôi.

Mới hôm qua đây, người ta còn đến với em,

Xin chén nước, xin qua đêm ở trọ,

Xin chút bình an khi chuyện trò, bày tỏ,

Xin chút tĩnh tâm trong câu chuyện Pháp mầu...

Hôm nay, người ta gọi em “thằng ăn cướp”,

Giá trị của em chỉ có “lợi dụng” thôi...

Vâng, em cướp đi của đời những bạc bẽo nổi trôi,

Em cướp đi của đời nỗi đau nhân thế...

“Những thứ cướp được” em còn mang theo đó,

Làm hành trang cho một quãng đời buồn!

 

Hãy tiếp tục “cướp” đi, nếu em có thể

Hãy cướp đi những đau khổ cuộc đời,

Cướp hết đi niềm sầu hận chưa vơi,

Cướp đi, cướp đi cái bóng đen của vô minh, tội lỗi...

Cướp đi em, rồi mang theo tất cả

Đổ xuống mồ, chôn chặt dưới tàn tro,

Có lẽ, từ đó nhân gian hết những âu lo,

Hết những điều “thay đen đổi trắng”...

 Ngày đó, dưới trời tiếng chim vui trong nắng,

“Thằng cướp” kia người ta gọi “Anh hùng”

Ngôn từ không dối bịp được em,

Em quay lưng trở về với trời xưa mây trắng,

Những khuôn mặt trắng, đen nhìn em lẳng lặng,

Em xuôi tay, môi đang tựa mỉm cười,

Người bên em, kẻ khóc kẻ bùi ngùi,

Thương “thằng cướp” một đời “đi làm mọi”...

 

Ngày “Cướp” đến mọi người vui hồ hởi,

Ngày “Cướp” đi bao kẻ khóc và buồn,

“Cướp” đến với đời mang theo tiếng khóc,

Lìa thế gian “Cướp” nhoẻn miệng cười buông.

Cướp cười vì sau cuộc dạo chơi,

Cướp đã biết cuộc đời là Đen - Trắng!

 

LÊ - BÍCH - SƠN

Delhi, tháng 9 năm 2003

 

 

 
 
simple stats
lượt đọc kể từ Mùa Phật Đản 2552 - 2008