CƠM CHÁY
XUÂN LỆ

Ngày còn nhỏ, nhà nghèo những bữa cơm bao giờ mẹ
cũng cạy cơm cháy dành riêng cho mình. Mẹ bảo “Con nít không được ăn cơm cháy.
Còn nhỏ ăn cơm cháy sẽ học ngu”. Nó thường nhìn mẹ ăn mà thèm thuồng. Một lần
nó lén mẹ cạy một miếng cơm cháy, rồi chạy tuốt ra sau bụi mận, miếng cơm cháy
thơm giòn trong miệng. Lần đầu tiên nó thấy cơm cháy thật ngon. Nó nghĩ “Mẹ
khôn quá trời!”.
Năm nó 15
tuổi, ba nó bị tai nạn mất đột ngột. Mẹ buồn xiêu như một chiếc bóng. Một năm
sau, cơn gió độc cướp mất mẹ nó. Bốc nắm đất cuối cùng tiễn biệt mẹ, ngực nó
đau nhói, mắt nó ráo hoảnh nhìn bốn bóng nhỏ xiêu trong trời chiều.
Bây giờ mỗi
bữa cơm, nó lại dành phần cơm cháy cho mình. Nó bảo bốn đứa em “Con nít không
được ăn cơm cháy. Còn nhỏ ăn cơm cháy sẽ học ngu”. Thằng tư bốc trộm một miếng
cơm cháy nhai nhóp nhép “Cơm cháy ngon thiệt… chị Hai khôn quá trời!”.
Nó quay mặt
đi, miếng cơm cháy nghẹn nửa chừng.
Xuân
Lệ

|