HẠNH PHÚC LÀ
GÌ ?
khuyết danh

Hạnh
phúc phải chăng là những nụ cười, niềm vui không tắt? Hạnh phúc có phải là
một sự đánh đổi hay nằm trong tay một ai đó mà mỗi phán quyết là định nghiệp
của đời con? Hạnh phúc thật ra là gì?
Con
một lần nhìn lại đời mình, tự hỏi mình có hay không hạnh phúc? Và để nước
mắt rơi thương mình bất hạnh. Và để nói rằng hạnh phúc thật mong manh. Phải
chăng con đã tìm thấy hạnh phúc, bằng xương thịt hoá thân là những người con
thương yêu, mà nay thay đổi khiến con không còn nhận ra bóng hình của hạnh
phúc? Nếu đó là hạnh phúc đích thực, thì dù mang tướng nào bản chất vẫn
không hề thay đổi. Có nghĩa là vĩnh viễn mang lại niềm vui trọn vẹn cho con.
Nếu hạnh phúc ấy, còn có thể không là hạnh phúc, người hay cảnh hạnh phúc ấy
chưa thuộc về con, thì chưa là chân hạnh phúc. Nói cách khác, hạnh phúc đến
từ bên ngoài, dù thọ lượng bao nhiêu cũng có ngày không còn tướng đến. Vì có
đến tất có đi, có tướng là có hoại. Hạnh phúc nào từ chính mình phát ra nuôi
dưỡng mình, làm ánh sáng cho mình, hoàn toàn thuộc về mình, không có ngày bị
một hoàn cảnh nào một con người nào mang đi, là hạnh phúc vĩnh viễn vượt
thời gian.

Vậy
thì, hạnh phúc có phải là sự ích kỷ, thương yêu chính cái tôi của con? Không
đâu con, chính sự chia hai này, Tôi và ý thức về tôi, làm mất đi hạnh phúc.
Tôi, Ngã của con được chia hai, mang hai bộ mặt và bộ mặt này được che dấu
hay không đem đến sự thoả mãn cho bộ mặt kia, thay thế cho Hạnh phúc đến từ
người khác. Nhưng đâu chỉ là dối gạt chồng lên dối gạt, tự tâm mình chứng
kiến từng giờ sự vô vị của thứ hạnh phúc bình an giả tạm này. Hạnh phúc là
một trạng thái, cho nên không thể chỉ dùng lý trí mà đến được trong hạnh
phúc. Một trạng thái thì tùy duyên mà có sắc thái.
Nếu
hạnh phúc không là Tôi chia chẽ, không là người hay hoàn cảnh nào thì Hạnh
phúc ở đâu? Trước hết, tạm tìm xem trạng thái hạnh phúc có thể mang tướng
biểu lộ nào. Ðó là trạng thái vui vẻ, tràn đầy và không bao giờ mất hay gián
đoạn. Như vậy, hạnh phúc phải mang một tướng tuyệt đối nào đó rồi. Và chính
vì lý trí không là hiện thân của hạnh phúc, nên trạng thái biết mình hạnh
phúc trong hạnh phúc là tỉnh thức trong hạnh phúc. Hay Tỉnh thức (của Chân
Hạnh phúc).
Sự
tỉnh thức trong một niềm vui bất tận hay an lạc, không hề bị bất cứ điều gì
chi phối, niềm vui hoàn toàn thuộc về mình, dù chính con không hề có ý thức
sở hữu chính là thấy pháp thân của mỗi người và sống trong hạnh phúc, chính
là sống với pháp thân mình. Sống với pháp thân là sống với Phật tánh. Bất cứ
một người nào còn đau khổ, đều muốn đến với hạnh phúc, dù mình họ chưa rõ
chân dung, muốn hạnh phúc là muốn đến với pháp thân của mình và trong vô tận
thời gian, có tướng đi tất có tướng đến, mỗi người sẽ đến với Phật tánh của
mình.
Sau
bao nhiêu cuộc bôn ba giữa những đỉnh non hay vực thẳm của tâm mình, con hãy
tìm bóng mát bình yên của hạnh phúc chân như là Pháp thân bất diệt, bằng con
đường bao hành giả đã đi qua, sau khi đã trên khổ đau và hạnh phúc như con
bây giờ. Hãy đi đến đích. Hạnh phúc bất tận (hiện hữu từ kiếp sống chết này
sang kiếp sống chết khác), phải chăng là pháp thân Như Lai bất diệt đó ư?
Vậy
thì Phật quốc chẳng ở đâu xa, con đã đến với cả một thế giới hạnh phúc, bình
yên. Làm sao để sống được với Pháp thân? Thường hạ tâm mình, thường kính
trọng người. Hành trì một thời gian con sẽ ly dần tánh chúng sanh, là nguyên
nhân của mọi đau khổ. Khi ấy, ánh sáng của pháp thân sẽ từng bước theo nhịp
tâm mà soi đường hạnh phúc. Con sẽ là nguồn sáng chan hoà cùng muôn ánh sáng
của hằng hà sa số Phật tâm mang chân hạnh phúc lan tỏa từ tâm mình xoa dịu
bao nỗi đau trần thế.
Con
hãy tin và tìm hạnh phúc bằng mọi nỗ lực của con!

|