Mẹ Là Quê Hương
Huệ Phương
“Mẹ già như chuối chín
cây, gió lay mẹ rụng con rày mồ côi...”
Dù mẹ tôi mới ngoài 60, nhưng
trông mẹ già đi nhiều lắm. Bởi nắng mưa cuộc đời đã cướp đi hơi
sức của mẹ quá nhiều.
Ai đã một lần về vùng biển
quê hương tôi, sẽ cảm nhận được nỗi nhọc nhằn về kiếp sống của
những ngư dân, sẽ thấu hiểu một phần nào những đa mang thầm lặng
của những người mẹ, người cha. Đành rằng quê tôi bây giờ đã thay
da, đổi sắc, nhưng làm sao tôi quên được những năm tháng xa xưa cơ
cực ấy. Dù rằng đó là thời ấu thơ của tôi - cái tuổi hồn nhiên
vô tư, chẳng biết buồn, chẳng biết thế nào là nỗi vất vả của
mẹ. Nhưng giờ đây gương mặt mẹ đen sạm, nhăn nheo, bàn tay sần sùi,
chai sượng, mái đầu rối rắm, nhuốm bac theo tháng ngày... Đó là
hệ quả của tất cả những gì mà bao năm qua mẹ chịu đựng, gồng
gánh để cưu mang đàn con. Đôi vai ấy dù gầy guộc nhưng gần một đời
người, mẹ đã gánh biết bao là nặng nhọc. Giữa chợ đời, dường như
vẫn còn đọng lại tiếng kĩu kịt của gánh hàng trĩu nặng đè trên
vai mẹ, rơi đều theo từng bước chân. Hình ảnh cái đòn gánh cong,
oằn mình như muốn gãy cứ gõ vào nhịp đập thổn thức của trái tim
con vốn vô cùng mẫn cảm. Dẫu rằng mẹ bây giờ không còn cực khổ
như xưa, bởi những đứa con mẹ nay đã lớn, nhưng sự chăm lo của mẹ
đâu có giới hạn thời gian, không gian. Dù ở đâu, bất cứ lúc nào,
thì lòng của mẹ vẫn luôn hướng về chúng con. Trái tim của mẹ luôn
gõ nhịp theo niềm vui và nỗi buồn của từng đứa.
Mẹ hớn hở nở nụ cười mãn
nguyện khi nhìn thấy những đứa con của mẹ nên người và buồn héo
hắt khi những đứa con của mẹ hư đốn, sảy chân. Mùa Vu lan lại về,
con cảm thấy hổ thẹn, nghèn nghẹn làm sao. Bởi dù con đã xuất gia,
nhưng trong mẹ vẫn còn đó nỗi niềm lo âu, sợ con chùn bước trước
ghềnh thác cheo leo. Giờ đây, dù đang ở phương xa, nhưng lòng con đang
hoài vọng về quê hương, về mẹ. Mẹ là quê hương để con trở về. Và
quê hương sẽ không
níu được chân con nếu quê hương không có mẹ.

|