THƯ GỞI THẦY PHƯƠNG XA
VIÊN TÀI

Kính bạch Thầy,
Thường thì sau mỗi lần chuyện trò với Thầy,
lòng con luôn cảm thấy an lạc, thanh thản vô cùng. Không an lạc sao được khi
mà lần nào nói chuyện với Thầy, Thầy cũng luôn luôn từ bi nhắc nhở và chỉ
dẫn những khuyết điểm, lỗi lầm của con, những mong con luôn tinh tấn trên
bước đường tu học. Có đôi lúc, khi Thầy vừa mới chỉ dạy xong, con lại quên
trước quên sau, làm nhọc Thầy cứ phải mãi mãi lo dạy dỗ, nhắc nhở. Những
lúc ấy, con thấy mình quá ư là dốt đột… Nhưng hôm nay cái cảm giác an lạc
thường nhật ấy không còn nữa, Thầy ạ! Thay thế vào đó là một nỗi xót xa vô
bờ và cũng thật mơ hồ mà ngay chính con, con cũng không nhận rõ được, sau
khi được Thầy diễn tả cho con biết những khổ cực của người dân ở các tỉnh
miền Trung đang phải gánh lấy, sau những cơn hoành hành của từng cơn, rồi
lại từng cơn lũ lụt tới tấp phủ trắng cả những cánh đồng lúa vốn tự nó đã
không được phì nhiêu vì những cơn hạn hán.
Thưa Thầy! Đã có một nỗi đau buồn thật quá
đỗi chua xót trở về, òa chập và bủa vây tâm tưởng con, cho con tưởng chừng
như mình đã không còn một lối thoát, khi con được xem những tấm hình Thầy đã
chụp được khi Thầy đi cứu trợ ở Thanh Hóa. Thanh Hóa, tên gọi của một địa
danh, chỉ có ở trong trí nhớ thật nhỏ nhoi của con qua những câu chuyện mà
Mợ con thường đem ra tâm sự với con, mỗi khi người nhớ về một dĩ vãng tuy
rất xa xưa nhưng cũng rất êm đềm của Cậu và Mợ. Ở nơi đó, tại hai ngôi làng
vô cùng bé nhỏ và nghèo nàn, tên gọi là Đông Vệ và Cự Đà, nơi mà hai đấng
sinh thành yêu qúy của con đã sinh ra và lớn lên.
Thưa Thầy, đó cũng là nơi mà cô Phật tử dốt
đột của Thầy đã được ra đời và lớn lên trong một khoảng thời gian rất ngắn
ngủi, (bởi sau đó nhỏ dốt đột này đã theo Cậu Mợ vào Nam) không đủ để để lại
đôi chút kỷ niệm trong trí óc bé thơ của nhỏ.
Bạch Thầy! Đã có một bài hát thật hay, thật
buồn nhưng cũng diễn tả được một phần nào sự nghèo khổ thiếu thốn của người
dân miền Trung, vốn tự xưa nay đã tả tơi, giờ lại trắng tay trước sự tàn
phá của những cơn bão tiếp nhau đổ xuống làng quê tiêu điều xác xơ ấy:
“Quê hương em nghèo lắm ai ơi
Mùa Đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn
Trời rằng, trời hành cơn lụt mỗi năm, à ơi
Khiến đau thương thêm tràn ngập Thuận An
Để lan biển khơi, ơ hò, ơ hò…”
Đó… quê nội, ngoại con nghèo lắm, Thầy ơi!
Quê cha con đó, với những mái tranh chênh vênh siêu vẹo ngày nào tuy thật tả
tơi chỉ đủ để chở nắng che mưa, nhưng lúc nào cũng đong đầy tình cảm thương
yêu chân thật… Quê con nơi những người dân quê nghèo chất phác, giờ đây đang
bị vùi sâu dưới cơn cuồng nộ của đất trời. Lưa thưa đâu đó một vài mái ngói
ẩn hiện trong vùng biển nước trắng xóa, bao trùm cả làng quê. Người dân quê
mùa đơn sơ, mộc mạc đã khô cằn những giọt nước mắt, nay có còn giọt lệ nào
để khóc cho những điêu linh mà họ đang phải gánh gồng không, thưa Thầy!
Con rời xa quê cha xứ mẹ đã hơn ba mươi năm,
và đã có một lần nào cho con chịu dừng bước chân lãng tử quay về thăm lại
quê hương miền Trung, thăm lại Cô, Dì, Chú, Bác, cùng những thân tình mà con
chỉ nghe kể lại, chứ chưa hề một lần biết mặt. Con ước gì được một lần nào
trở về thăm lại những cánh đồng lúa khô cằn, một lần nào trở về thăm viếng
mồ mả Ông Bà tổ tiên. Chính vì thế mà hôm nay, khi được nhìn những hình ảnh
thân yêu ấy, lòng con không sao khỏi bùi ngùi đau đớn. Thương cho những
người dân quê mùa mộc mạc, quanh năm suốt tháng oằn mình đón nhận thiên tai
trút xuống như những nghiệt ngã đời đời….
Có còn ngôn từ nào có thể diễn tả
cho hết nỗi lòng thương nhớ đến xót xa của con về một nơi chốn mà con đã ra
đi bất ngờ hơn ba mươi mấy năm về trước... Trước những thiên tai phẫn nộ của
đất trời, trước những cơn cuồng lũ tiếp tiếp, làm cho người dân xứ Thanh vốn
đã nghèo nàn rách nát nay lại càng xác xơ tơi tả… Con chỉ biết chắp tay
nguyện cầu cho người dân xứ Thanh được một lần thôi hết những đau thương
khắc nghiệt...
Bao giờ xứ Thanh quê con thôi hết
điêu linh? Bao giờ người dân miền Trung thôi hết điêu tàn? Chiều nay, ở một
nơi xa… con chỉ biết thắp nén hương lòng nguyện cầu cho quê hương xứ Việt
“gió thuận mưa hoà – an cư lạc nghiệp mọi nhà – hưng thạnh thái bình đất
Việt”!
Xin gởi về quê hương… một tấm
lòng!
Kính nguyện Thầy mãi được an lạc
và tự tại!
Phật Tử Viên Tài

|