NHỮNG MÓN QUÀ
LÊ BÍCH SƠN

Một buổi trưa nọ, trên đường hoằng hoá hai
thầy Tịnh An và Minh An đi ngang qua một đoạn bờ sông Hằng. Trời nóng, người
mệt, hai thầy quyết định dừng chân tắm rồi sẽ tiếp tục lên đường.
Hai thầy đang ngâm mình trên dòng sông Hằng
trong mát giữa trưa hè thì một nhóm thanh niên Bà-la-môn (tuổi mới lớn) xuất
hiện. Sông Hằng, con sông thiêng của những tín đồ Ấn giáo và họ tự cho mình
là sở hữu chủ con sông này. Thấy có người, hai thầy đắp y lên bờ, nhẹ nhàng
tiến đến gốc cây nơi hai Thầy đang treo bình bát. Đi được vài bước, chợt
nghe “lụp bụp”… ngoái nhìn lại thì y của các thầy bị bọn Bà-la-môn ném đầy
bùn dơ. Thầy Minh An im lặng sửa y, ngồi kiết già. Trong khi đó, không nói
một lời nào, thầy Tịnh An trở lại dòng sông tắm và giặt tấm y dính bùn của
mình.
Tắm giặt xong, thầy Tịnh An lại tiến về phía
thầy Minh An. Những nắm bùn dơ từ tay đám thanh niên lại tiếp tục bay vào y
thầy Tịnh An. Thầy Tịnh An lại mỉm cười bước xuống sông tắm và giặt y, đám
thanh niên lại tiếp tục ném bùn… Tất cả diễn ra trong im lặng. Việc thầy
Tịnh An tắm giặt và bọn thanh niên tiếp tục ném bùn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cuối cùng một thanh niên trong đám Bà-la-môn đang giữ nắm bùn trong tay giơ
về phía thầy Tịnh An hỏi:
- Này gã Sa môn kia, ông có biết đây là gì
không ?
- Có lẽ đó là “món quà” mà bạn sẽ
tiếp tục “tặng” cho riêng tôi. Thầy Tịnh An trả lời.
- Ông không sợ dơ à ? Tên thanh niên
lại tiếp tục hỏi.
- Chính vì sợ sự dơ bẩn nên tôi đã phải
tắm đi tắm lại nhiều lần. Nhờ những “món quà” đó mà tôi được tắm
nhiều và tắm sạch như hôm nay. Cảm ơn những “món quà” từ tay các bạn!
- ……
“…Dừng lại. Này anh em! Hãy vứt bỏ những
nắm bùn trong tay chúng ta”
Đại Học Delhi mùa hè 2005
LÊ BÍCH SƠN
 |