THẦY VỀ CÕI PHẬT
Kính dâng lên giác linh cố Hoà
Thượng thượng NGUYÊN hạ NGÔN
Thích Đồng Văn

Thầy về cõi Phật, bước thênh thang
Dõi mắt con trông hút heo ngàn
Đất khách quê người vầng mây trắng
Trắng cả hồn con, biệt màu tang
Vang vọng đâu đây tiếng quê hương
Tiếng non, tiếng nước, tiếng Nhạn Sơn
Nấc tiếng than dài đôi tượng Đá
Lưu luyến, với đời vạc kêu sương
Thầy ơi,
Đồ Bàn còn đó Thầy biết không!
Tháp cổ Nguyên Thiều vẫn dõi trông
Bao nhiêu hy vọng bao nhiêu lệ
Lạnh buốt không gian, lạnh buốt lòng
Gót nhẹ Thầy đi tợ phong vân
Tuyết trinh nguyên ấy chẳng lụy trần
Ba cõi là nhà, đời là bạn
Một vầng trăng tỏ giữa hư không
Mỗi
lần về thăm, ghé Khánh Vân
Dáng
Thầy không đổi vẫn bao năm
Nụ
cười, chất giọng bao thương cảm
Thương đến xa mù kẻ biệt tăm
Giác
Uyển từ đây vắng bóng thầy
Chén
trà tri kỷ đã tan mây
Thầy
đi một nửa hồn theo khói
Nửa
hồn lưu lại dạ khôn khuây
Thầy
ơi!
“Ta
Bà Cực lạc vốn không hai”
Con
đi Thầy tặng một bản hoài
Đăng
trình xem nhẹ thân cát bụi
Nước
non Đạo Pháp nặng đôi vai
Sở
nguyện năm xưa vẫn chưa thành
Quan
Âm còn đó với nguyên minh
Con
đi đi mãi chưa dừng bước
Giữ
trọn trong tim một khối tình
Pháp
thân, Thầy ngự chốn Liên đài
Vầng
trăng vằng vặc hướng tương lai
Hoá
thân tan biến tam thiên giới
Đan
kết càn khôn sợi nắng mai

Thích Đồng
Văn
Chùa Tâm
Giác München - Đức Quốc

|