MẤY VẦN THƠ ĐẠO
CỦA
CƯ SĨ TUỆ LẠC
– N. Đ
NHẶT LÁ BỒ ĐỀ
Tôi đi nhặt
lá Bồ Đề,
Treo lên để
nhớ lối về của tâm.
Mỗi chiều
nghe tiếng chuông ngân,
Loang đi
như dẫn xa dần bến mê…
Chợt
trong tỉnh thức ê chề,
Thấy
mình vẫn đứng bên lề hiện sinh.
Có đài
sen trắng lung linh...
Lại
không gì cả...-giật mình ngẩn ngơ.
Có không,
không có...hai bờ.
Bên
không, bên có, bên mơ...kéo
dài.
Nụ sen
chín cánh lạc loài.
Vương
lên để bước ra ngoài trần gian.
Bồ đề
như chiếc cầu ngang,
Bắt qua
“văn tự”, bao hàng chữ “Như”:
Như
không, như có, như “từ” (1)...
Như lìa
tâm cảnh, thì “như” mới tròn.
Tuệ
Lạc (NĐ)
(1)”Từ” ở đây ám chỉ từ ngữ, chữ nghĩa, lý
thuyết, luôn luôn vốn là ước định, tương đối,
chỉ dùng tạm như phương tiện, để chuyên chở một
số ý nghĩ nhị biên, trong một thời gian nào đó,
nếu chấp cứng vào ấy thì chắc chắn trật nhiều
hơn đúng.
----------------------------------------
LÀ MÂY TRẮNG
Ước gì
tôi được là mây
Mang
toàn nước mát rưới đầy thế gian.
Cho bao
cảnh vật khô cằn,
Nẩy mầm
ươm lộc, ra ngàn thảm xanh.
Cho muôn
loài bớt tranh giành.
Vườn rau,
khóm cỏ, rồi sanh hận thù.
Đông tàn...,
xuân, hạ, rồi thu.
Mây bay,
nước chảy, sương mù lên khơi.
Đến, đi...
theo luật ngàn đời.
Có rồi
phải mất, mới phơi cái còn.
Việt Nam
xin được vuông tròn
Khổ đau
nhiều quá, rỉ mòn ước mơ.
Tâm
thiền theo nguyện thành thơ.
Là mây...chỉ
để làm tơ trắng ngần.
Tuệ
Lạc (NĐ)
----------------------------------------
CÚNG DƯỜNG PHẬT ĐẢN
Tôi nguyện
làm cây nến
Thắp vào
đêm Đản Sanh
Rằm tháng
Tư thánh thiện
Để thấy Phật
«bên» mình
***
Thấy Phật
trong tâm tưởng
Thấy Phật
trên tòa sen
Thấy Phật
vô hình tướng
Ngài như
ánh linh đèn
***
Tim đèn
không là Phật
Ngọn lửa
cũng chẳng Ngài
Bình dầu,
duyên hợp vật
Tin vào đó…mơ
ngay !
***
Phật, không
trong cõi có
Phật, có
trong cõi không
Hiểu Phật
thì nhận rõ
Chưa hiểu,
tìm hoài công
***
Tâm trong
thân, Phật có
Tâm ngoài
thân, Phật không
Biết mình
qua hơi thở
Thực tại,
chỗ dung thông
***
Dung thông
là lạc trú
Chẳng đến
cũng chẳng đi
Không xa, gần,
thiếu, đủ
Phật có khắp
ba thì
***
Ngày Đản
Sanh nhớ Phật
Ngài ở đó,
chẳng xa
Như hai vầng
nguyệt nhật
Soi khắp
cõi ta bà
***
Phật như
tánh nước mát.
Phật như mặt
đất hiền.
Phật như
nguồn dưỡng khí.
Tam muội,
ấm vô biên…
***
Chân tuệ
quang, Phật hiện
Giả tuệ
quang, Phật đi
Động tâm,
duyên nghiệp biến
Tịnh tâm diệu
giác tri.
Tuệ Lạc
(23/04/2006)
----------------------------------------
MÁI CHÙA(1)
Tiếng
kinh là tiếng cha già
Tiếng
chuông là giọng mẹ...à…ơi... ru
Cửa
thiền sớm tối công phu
Là nơi
tâm Việt ngàn thu vuông tròn.
Gần chùa,
gần nước, gần non
Gần đàn
con Việt vui buồn có nhau.
Xa chùa
khắc khoải niềm đau
Con
thuyền tách bến trước sau lạc loài.
Mái chùa
che chở giống nòi (1)
Qua bao
suy thịnh, giòng đời đục trong.
Vẫn như
kiếp bướm xoay vòng
Chui ra
cái kén, vào trong con tằm
Rồi bay
khắp cõi tịnh tâm
Tìm hương nhụy của hàng trăm hoa lành
Góp từng
vị mật rừng xanh
Nuôi tâm
dưỡng tánh để thành kiếp sau
Bến bờ
hướng đến là đâu ?
Phải
chăng là cõi Việt màu sắc không !
Tuệ
Lạc (NĐ)
___________________________________________
(1)Cảm tác theo 2 câu thơ của một thi sĩ con
Phật nào đó, xin lỗi đã quên mất tên:
“Mái
chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống
muôn đời của tổ tiên”.
|