Vài Lời Cho Em
Viên Lộc

Vào ngày này cách
đây đúng mười năm, tôi cũng như em hôm nay, lúng túng, ngỡ ngàng, xúc
động trước những nghi thức thế phát xuất gia. Để từ hôm ấy tôi
bắt đầu một cuộc sống mới trong chốn thiền môn, giữa bao người xa
lạ... mà tôi hằng mơ ước và nguyện sống trọn đời mình. Ngày ấy
tôi là người trong cuộc, tôi không nhớ được trong cái giây phút
thiêng liêng ấy tâm tư tôi chấn động thế nào. Nhưng hôm nay dự lễ
xuất gia của em, tôi đã lắng lòng rót vào tâm tư từng lời lẽ cao
thâm trong từng nghi thức Sám hối, thọ Tam quy, thọ Ngũ giới, Thế
phát xuất gia. Tâm tư tôi thật sự chấn động như được xuất gia lần
nữa. Vì xuất gia đâu chỉ đơn giản là cạo bỏ mái tóc xanh, khoác
vào mình chiếc áo lam thanh thoát, chiếc áo màu giải thoát, sống
trong chốn thiền môn (ra khỏi nhà thế tục) mà ý nghĩa chính và
thiết thực nhất của xuất gia là ra khỏi nhà phiền não. Nghĩa là
phải rời xa những phiền não ràng buộc khổ đau trong cuộc sống
hàng ngày, xả bỏ những phiền não tham, sân, si, tị hiềm, ganh
ghét... những thói hư tật xấu đem lại đau khổ cho mình, cho người.
Và mục đích cao nhất của xuất gia là ra khỏi nhà ba cõi, tức là
thoát khỏi vòng sinh tử trong tam giới, tự tại giải thoát, tự tại
sinh tử để làm lợi ích cho chúng sinh. Với tôi, mười năm qua, một
khoảng thời gian khá dài để có lúc tôi quên đi những lời thiêng
liêng Phật dạy cho một thiện nữ phát tâm xuất gia như tôi ngày ấy,
cũng là một khoảng thời gian khá dài để tôi làm mai một cái sơ
tâm mạnh mẽ ban đầu của mình. Rồi hôm nay, tôi chợt gặp lại tôi
của mười năm về trước.
Với tuổi đời của em hôm nay,
chắc chắn tư tưởng và ý chí của em chín chắn và vững vàng hơn
tôi ngày ấy. Tôi hy vọng em sẽ tiến rất nhanh trên con đường mình
đã chọn. Mười năm, so với con đường tu tập tìm về chân hạnh phúc,
tìm về giải thoát thì chẳng khác gì một hạt cát rơi vào sa mạc,
một giọt nước rớt vào đại dương mênh mông... Nhưng so với em hôm nay,
tôi tạm được gọi là người đi trước và muốn san sẻ với em, muốn
kể với em một chút về con đường tôi đã đi qua để em có thể tránh
được ngỡ ngàng, bối rối trước những gì mình gặp, để em sẽ tự
tin, bước những bước thật chắc chắn, vững vàng. Vì em sẽ đi trên
con đường mà tôi đã đi qua, bởi em và tôi cùng chí hướng, cùng mục
đích, chỉ khác chăng là nhanh hay chậm tùy thuộc vào nhiều điều
kiện nhân duyên của mỗi người. Khi đã chọn con đường này, chắc
chắn em đã biết đó không phải là một con đường có trải nhung êm,
có đầy hoa thơm cỏ lạ, mà đó là con đường đầy chông gai và thử
thách. Chông gai và thử thách ở đây không phải như một cô gái mới
về nhà chồng phải chịu đựng sự cay nghiệt của một bà mẹ chồng
khó tính, một cô em chồng chanh chua... mà là một con đường chiến
đấu trường kỳ với chính bản thân mình, và mục đích đặt ra là
phải luôn chiến thắng, tức là phải chiến thắng những tư tưởng
tham, sân, si, những tính ganh ghét, giận hờn, ích kỷ, so đo tính
toán, những thói xấu đã theo mình từ vô thỉ kiếp đến nay, thay
vào đó là những đức hạnh Từ, Bi, Hỷ, Xả, Nhẫn nhục, Khiêm
nhường... Có như vậy mình mới thay đổi được chính mình từ dở
thành hay, từ xấu thành tốt, đúng nghĩa với từ “tu” là sửa đổi.
Đó mới gọi là tu, là tu có kết quả. Kết quả của việc tu tập
không phải đợi đến lúc mình hoàn toàn thánh thiện, trở thành
Thánh, thành Phật mới gọi là kết quả mà kết quả sẽ có liền
ngay sau mỗi lần mình bỏ được một tính xấu, học được một tính
tốt. Còn ngược lại, tuy đã cạo tóc, mặc áo giải thoát mà không
có ý thức thay đổi chính mình, vẫn sống với những tính xấu của
mình ngày nào, đem lại phiền muộn cho mình và khổ đau cho người
khác thì không những chỉ luống uổng một đời tu mà còn để lại
những kết quả không tốt về sau.
Trong cuộc chiến đấu này, tuy
đặt ra mục đích là luôn chiến thắng, song đó là mục đích tối
hậu, còn trong quá trình chiến đấu thì không thể tránh khỏi những
lần thất bại. Vì chúng ta, những chúng sinh nghiệp dày duyên mỏng,
không biết từ lúc nào trong vòng sinh tử mịt mù mình đã gây ra bao
nhiêu lỗi lầm? Ngày nay mới gặp duyên lành được xuất gia tu học
thì đương nhiên chúng ta phải đối đầu với những nghiệp quả bên
ngoài, những tập khí bên trong đã trở thành chính mình. Nay phải
hóa giải nó, dẹp bỏ nó thì có lúc chúng ta không đủ sức, chúng
ta ngã gục. Bản chất tầm thường và bản chất thánh thiện trong ta
đấu tranh giày vò nhau. Tuy vậy, chúng ta đừng nản lòng thối chí,
nghịch cảnh không quan trọng, quan trọng là mình có ý thức vượt
qua, mình đừng tự đồng hóa mình với những thói hư tật xấu của
chính mình, thì tuy có lúc té, nhưng rồi mình sẽ tự đứng lên và
đi tiếp. Với lại, trên con đường tu tập, nghịch cảnh chính là
thước đo để mình đánh giá chính xác được bản thân mình, là cơ
hội tốt để mình tôi luyện cho mình vững vàng hơn. Cuộc chiến đấu
này bản thân chúng ta là yếu tố chính quyết định sự thắng bại,
tất cả những trợ duyên bên ngoài chỉ là phụ, có những thắng bại
mọi người nhận biết, nhưng có những thắng bại chỉ tự mình cảm
nhận. Cho nên phải tự biết mình đang thắng hay bại để tự vui, tự
khắc phục, đừng để những đánh giá của người làm lung lạc mình,
nghe em!
Em thân mến! Những gì tôi san
sẻ với em cũng là những gì tôi nói với chính mình. Vì tôi và em
còn phải xuất gia gội rửa nhiều lần nữa trên bước đường hướng
thượng của mình chứ không phải chỉ là cạo bỏ mái tóc xanh một
lần hôm nay, nếu chúng ta đã quyết tâm đi tìm chân hạnh phúc cho
mình và mọi người. Mong rằng em luôn giữ vững mãi sơ tâm hôm nay,
gặp nhiều thuận duyên, tinh tấn và an vui trên con đường tu tập mới
mẻ này.

|