CÂU THƠ THÁNG BẢY*
MẶC GIANG
Màu Hoa trăng
trắng phủ dày!
Tháng 7 – 2007
Mẹ
ơi mẹ, tiếng mẹ hiền còn đâu nữa
Bóng mẫu từ, hương thờ nhả khói mờ sương
Mẹ
đi đâu trên khúc rẽ vô thường
Con tìm mẹ giữa ngàn dâu xanh biếc
Con tìm mẹ bên dòng sông ly biệt
Nghe lạnh lùng Cầu Ái Tử ngân vang
Sông phân ly, còn gặp nhau qua lối băng ngang
Dòng sinh tử, vĩnh viễn giữa đôi bờ sóng vỗ
Quán trọ của cuộc đời, xưa nay là thế
Ai
tạo nên chiếc quán trọ mà chi
Chỉ một lần, Mẹ cất bước ra đi
Là
đi mãi, không bao giờ trở lại
Vành tang Mẹ, biết bao lần thấm lệ
Mảnh khăn sô, biết mấy lớp thê lương
Tiếng mẫu từ, đổ xuống bến tình thương
Tiếng mẹ yêu, trôi bờ sông ly cách
Mùa đông lạnh, mưa bay lất phất
Mỗi đêm về, ủ dột mùi sương
Nghe lòng nát cõi tình thương
Nhiều khi thổn thức canh trường mẹ ơi
Con tìm mẹ leo đồi gió hú
Đỉnh đơn côi vò võ sơn khê
Biển Đông sóng vỗ xô bờ
Con đi tìm mẹ, mịt mờ bụi bay
Còn đâu tình mẹ đong đầy
Màu hoa trăng trắng phủ dày thiên thu.
Nâng vành tang trắng
Tháng 7 – 2007
Mẹ ơi mẹ,
Lục thân
quyến thuộc còn đây, nhưng mà sao trầm lắng
Mẹ ơi mẹ,
Con hiền
cháu thảo còn đây, nhưng mà sao lặng thinh
Còn mẹ thì
nằm yên, nằm chỉ một mình
Nhắm mắt
lại, không bao giờ mở nữa
Còn đâu
nữa, bóng mẹ hiền muôn thuở
Còn đâu
nữa, tình thương mẹ thiêng liêng
Con nhìn
mẹ mà nước mắt rưng rưng
Cuộn thành
dòng, hai hàng, lăn trên má
Gió lay
động thì thầm khua kẽ lá
Sao lưa
thưa ủ dột khóc trăng vàng
Mẹ đã đi
xa, cánh nhạn mây ngàn
Thế gian,
trả lại trần gian cho đời
Mẹ về một
cõi xa xôi
Giã từ
nhân ảnh lở bồi phù sinh
Mẹ về một
cõi vô thinh
Lắng nghe
tiếng gọi một mình thiên thu
Con tìm mẹ
trong đêm mờ tăm tối
Bóng đơn
côi, đom đóm thắp canh trường
Vành áo
nào thấm đượm ướt ngân sương
Chan giọt
lệ đầy vơi mòn mi mắt
Khói quyện
trầm hương, vẽ hai chữ vô thường, nghi ngút
Chiếc cầu
hợp tan, gãy một nhịp Ái Tử, biệt ly
Trăm năm
còn lại được gì
Bờ dâu
thăm thẳm, xanh rì trăm năm
Nói chi
đến nữa ngàn năm
Bên thềm
băng giá lạnh căm xa mờ
Mẹ ơi, như
một giấc mơ
Đêm đêm
tỉnh mộng, vật vờ hồn đau
Mẹ ơi,
chuông mõ kinh cầu
Nâng vành
tang trắng trên đầu rụng rơi.
Mẹ đi, lối cỏ
hoa cài !
Tháng 7 – 2007
Mẹ
tôi khép cửa trần gian
Tôi đi tìm mẹ trên đàng đơn côi
Mẹ
tôi khép lại cuộc đời
Tôi đi tìm mẹ, chơi vơi muôn trùng
Mẹ
tôi khép chữ vô chung
Tôi đi tìm mẹ tận cùng hồn đau
Mẹ
ơi, bãi biển nương dâu
Ngàn năm hoang lạnh khối sầu thiên thu
Lá
vàng rụng mấy mùa thu
Còn bao chiếc lá ngàn thu lá vàng
Dòng sông mấy khúc băng ngang
Để
cho sóng vỗ trường giang mịt mờ
Đâu là bờ vô thỉ
Đâu là bến vô chung
Cõi trần gian mộng mị
Cõi mầu nhiệm vô cùng
Hai bờ mi nằng nặng
Nghẹn ngào rơi giọt đắng
Đội vành khăn tang trắng
Thổn thức đếm giọt cay
Con tìm mẹ đến suốt đời, quên thương, gởi nhớ
Con tìm mẹ đến suốt đời, quên nhớ, gởi thương
Hương thờ nhả khói mờ sương
Từ
ly mẫu tử trên đường đơn côi
Âm
vang không nói nên lời
Mẹ
hiền khuất bóng suốt đời bơ vơ
Dòng sông xưa, thôi rồi, xin dừng chuyến
Bến đò ngang, thôi nhé, rẽ đôi bờ
Mẹ
đi, sương khói hương mờ
Con về thầm khóc giấc mơ đêm dài
Mẹ
đi, biết thuở nào phai
Con về, lối cỏ hoa hài thiên thu.
Đóa Hoa Song Đường
Tháng 7 – 2007
Viết nhân Mùa Hội Vu
Lan Đinh Hợi – 2007 đang đến
để chia sẻ những ai
không còn cha mẹ,
và nhắc nhở những ai
còn cha mẹ trong đời.
(Hoa Song Đường, theo
tôi, là bất cứ đóa hoa nào
khi người con với tấm
lòng thành dâng đóa hoa đó
lên cho Cha Mẹ).
Tiết tháng
Bảy, mưa ngâu lạnh giá
Hội Vu
Lan, cháu thảo con hiền
Ôi Mùa
Hiếu Hạnh thiêng liêng
Bông hồng,
bông trắng, trên viềng áo ai
Gắn nhè
nhẹ, hoa cài lệ thắm
Tạo thành
màu hoa đắng không tên
Mẹ Cha,
ngủ dưới hoàng tuyền
Cho con
lạc lõng giữa miền trần gian
Mỗi một
năm, Vu Lan lại đến
Biết làm
sao trọn vẹn hiếu ân
Hoa này là
của mẫu thân
Còn bông
hoa của phụ thân đâu rồi
Hoa Song
Đường nghẹn lời không nói
Một bông
hoa tên gọi là hai
Không tên,
mà chính hoa cài
Cánh hoa
lành lạnh đêm dài ngấn sương
Cánh hoa
này, mẹ thương cơm áo
Cánh hoa
kia, dưỡng giáo công cha
Nắng mưa ủ
dột mái nhà
Bốn mùa
sương gió lệ nhòa song thân
Vẽ bốn chữ
thâm ân nghĩa nặng
Cất một
nơi sâu thẳm tâm hồn
Tôn thờ
thành kính vẹn toàn
Đáp đền
muôn thuở, không cần luận suy
Theo ánh
Đạo Từ Bi thấm nhuận
Bóng Từ
Quang trùng chấn muôn phương
Đóa hoa
cao cả Song Đường
Dâng Mùa
Hiếu Hạnh, không lường thâm sâu
Tam đồ
khổ, bắc cầu bỉ ngạn
Cứu đảo
huyền, Thắng Hội Vu Lan
Trên thời
đền nghĩa Tứ Ân
Dưới thời
đáp cả hàm linh muôn loài
Vu Lan -
Hiếu Hạnh ai ơi
Hoa Song
Đường đó, người người nhớ ghi.
Một Đóa Song Đường
Tháng 7 – 2007
Hai tay nâng một cành hoa
Chí thành dâng hiến Mẹ Cha tỏ tường
Nói rằng Một Đóa Song Đường
Công cha nghĩa mẹ không lường thâm sâu
Dù
cho gian khổ dãi dầu
Cũng không đền đáp cơ cầu mẹ cha
Công cha, núi thẳm thua xa
Nghĩa mẹ, biển lớn những là thấm đâu
Công cha, đội mãi trên đầu
Nghĩa mẹ, thờ mãi, sông sâu không bằng
Đóa Song Đường ấy em mang
Không hoa nào của trần gian sánh cùng
Đóa Song Đường ấy mênh mông
Không màu không sắc lượng dung tương đồng
Dù
cho màu sắc diêu bông
Hay màu hoa trắng hoa hồng nắng mai
Trắng hồng rồi cũng nhạt phai
Song Đường một đóa hoa cài thiên thư
Chín, chưa thể vẹn thành mười
Một, chưa thể sánh, còn mươi, những là
Phụ thân, núi Thái, thua xa
Mẫu thân, biển Thái, sương pha đầu cành
Này em, này chị, này anh
Song Đường một đóa thiên thanh muôn đời
Dù
cho sắc thắm hoa cười
Song Đường một đóa tuyệt vời ngàn năm.
Song Đường, Một Đóa
Không Tên
Tháng 7 – 2007
Sắc thắm
muôn hoa là sắc hoa trời đất
Xuân hạ
thu đông là biến chuyển bốn mùa
Càn khôn
kia, không thể sánh Ơn Cha
Trời đất
kia, không thể so Đức Mẹ
Ngày Mẹ
mất, đất trời sụp đổ
Ngày Cha
đi, vũ trụ ngửa nghiêng
Công cha
nghĩa mẹ thiêng liêng
Cho con
gởi khắp mọi miền đơn côi
Công cha
nghĩa mẹ tuyệt vời
Cho con
ghi nhớ trọn đời không quên
Vũ trụ
kia, một cõi mông mênh
Trời đất
kia, lặng thinh trống rỗng
Còn tình
mẹ, đong đầy, không chỗ trống
Còn ơn
cha, chan chứa, không chỗ dư
Vũ trụ
kia, một cõi thái hư
Trời đất
kia, khi nghiêng khi ngửa
Ân của
cha, ân cao muôn thuở
Đức của
mẹ, đức rộng muôn đời
Trăm năm
cũng chẳng chút vơi
Ngàn năm
cũng chẳng một lời thiệt hơn
Càn khôn,
thành, trụ, hoại, không
Đất trời
xoay chuyển hao mòn thời gian
Công cha,
nào nghĩa bạc vàng
Đức mẹ,
nào nghĩa kim hoàng bụi lau
Hoa nào
rồi cũng phai màu
Sánh sao
một đóa minh châu Song Đường
Dù đi muôn
hướng ngàn phương
Dù đi trên
khắp nẻo đường trần gian
Sao còn
mờ, trăng vàng còn ngại
Đèn còn
lu, đèn tỏ dõi soi
Tấm Gương,
khi trong khi đục, đổi dời
Đóa Hoa
Song Đường thỉ chung bất biến
Xin tặng
em một bông hoa, không tên không tuổi
Xin tặng
anh một bông hoa, không tuổi không tên
Đóa Hoa
Song Đường, vi diệu thênh thênh
Tan tất cả
nỗi quên,
Chỉ còn
trong nỗi nhớ !!!
Bài Ca Hay Nhất
Tháng 7 – 2007
Tôi hát mãi bài ca dâng Mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Cha
Công ơn Cha, dù ngàn năm cũng không pha
Công đức Mẹ, dù ngàn năm, cũng không đổi
Trong cuộc đời nếu ai có hỏi
Thương yêu ai cao nhất trong đời
Em
đáp liền, không do dự, em ơi
Tình thương cao quí nhất, xin dành cho cha mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Cha
Núi Thái Sơn, mờ sương khói quan hà
Biển Thái Bình, gập ghềnh vang sóng vỗ
Công ơn Cha, một đời gian khổ
Công đức Mẹ, một kiếp cho con
Tình Cha Mẹ, đẹp lắm, em thấy không
Em
hãy cùng tôi, hát ca muôn ngàn tiếng hát
Tiếng hát đó, cao hơn núi Thái
Lời ca kia, sâu hơn biển Đông
Tiếng hát mẹ cha, không cần nhạc, không cần đờn
Nếu không hát được
Thì trên cuộc đời này
Không còn một bài ca nào, em hát nữa
Em
hát lên bài ca dâng Mẹ
Em
hát lên bài ca dâng Cha
Hát tự con tim,
Hát tự tấm lòng
Bài ca hay nhất, trong mọi bài ca nhân thế.
Xin dành cho Cha Mẹ
Tháng 7 – 2007
Trong cuộc
đời này
nếu có
ngôn từ nào đẹp nhất
tôi xin
dành cho Mẹ
Trong cuộc
đời này
nều có
ngôn từ nào đẹp nhất
tôi xin
dành cho Cha
Tiếng
thương yêu Mẹ, không cần nói ra
Tiếng
thương yêu Cha, không cần trau chuốc
Tình
thương Mẹ, tôi không cần hoa lá
Tình
thương Cha, tôi không cần phết sơn
Dù ngàn
năm, cũng chẳng hao mòn
Chứ đừng
nói, một đời này, làm sao sánh
Tôi có
nghe, “Công Cha như núi Thái Sơn”
Tôi có
nghe, “Lòng Mẹ, như biển Thái Bình”
Núi Thái
Sơn kia, còn đèo heo hút gió
Biển Thái
Bình kia, còn sóng vỗ triều dâng
Ơn Mẹ Cha,
vượt vũ trụ cao ngần
Nghĩa Sinh
Thành, phủ muôn ngàn thiên thể
Nên trong
cuộc đời này,
Chữ nào
đẹp nhất, tôi xin dành cho Mẹ
Chữ nào
đẹp nhất, tôi xin dành cho Cha
Dù gió
ngàn bay, dù lá rụng la đà
Tôi vẫn
nói, công đức sinh thành
Hai tiếng
Mẹ Cha, là nhất
Khi nào,
không còn trời đất
Khi nào,
không còn vũ trụ lăn quay
Khi nào,
không còn tôi, thì lúc đó hẵn hay
Ngay cả
hai chữ vô thi vô chung
Cũng không
sánh được chữ Song Đường cao cả.
Tiếng nói Không
Cha
Tháng 7 – 2007
Từ
ngày tôi mất cha, như nhà không có nóc
Gót tôi sỏi đá phong trần, đâu còn gót đỏ như
son
Cát bụi phù sa, không còn bóng cả che thân
Dọc đường sương gió, không còn tựa nương ấm lạnh
Cha ơi Cha, đường trần gian, con đường nào phải
tránh
Đường thế nhân, con đường nào phải đi
Con đường nào, không làm hổ tông ti
Con đường nào, không làm đau thất tổ
Cha ơi Cha, sống trong đời, con không ngại gì
gian khó
Vào trường đời, con không ngại gì đắng cay
Nghĩ đến Cha, thỉnh thoảng con nghe ngọn gió heo
may
Nghe cô độc giữa đồi cao gió hú
Có
khi, con nhìn mây trời vẫn vũ
Có
khi, con nhìn sóng vỗ triều dâng
Nhân ảnh kia, ai vẽ nét phù vân
Tang thương này, ai be bờ dâu thẳm
Chống đôi tay, đỡ bồ hòn trong trái đắng
Dẫm đôi chân, mòn sỏi đá phết rong rêu
Và
con nghe thấm thía tiếng nhiễu điều
Hồn dân tộc, lộng hồn thiêng sông núi
Đường đi chưa mỏi
Bóng xế chưa tàn
Con sẽ đi, từ vĩ tuyến giăng ngang
Và
đi hết giữa hoành – tung trụ vũ.
Mẹ còn đây mãi mãi
!
Tháng 7 – 2007
Tiếng thưa
Mẹ, hết rồi, không nói nữa
Kể từ ngày
Mẹ đã bỏ con đi
Quán trọ
trần gian, tử biệt sinh ly
Cung nhịp
vô thường, dặm ngàn soi bóng
Tiếng Mẹ
ơi, dấu đáy lòng thăm thẳm
Hỡi vô
thường, ai vẽ nét phù vân
Để mẹ tôi,
về một cõi xa xăm
Tôi còn
lại, áng hương thờ nhả khói
Tiếng Mẹ
ơi, thỉnh thoảng con vẫn gọi
Vào những
khuya, chìm đắm nẻo tâm tư
Biết Mẹ đi,
đi biền biệt xa rồi
Hình ảnh
Mẹ vẫn còn đây muôn thuở
Ngay những
khi Mẹ nhìn con, không nói
Ngay những
khi Mẹ nhịp nhịp roi đau
Tôi lén
nhìn trong mắt Mẹ thật sâu
Tôi chưa
khóc, nhưng Mẹ tôi đã khóc
Mùa Hiếu
Hạnh, một mình nghe cô độc
Khóc trong
lòng, nói hai tiếng, Mẹ ơi
Dù biết
rằng không còn Mẹ trong đời
Hình ảnh
Mẹ, ngàn đời, con không mất
Chắp tay
nguyền, khói hương trầm nghi ngút
Cõi nhiệm
mầu, xin hồn Mẹ chứng tri
Từ thẩm
sâu, con nghe tiếng thầm thì
Mẹ còn đây,
còn trong con mãi mãi.
* Tựa do trang nhà www.lebichson.org
đặt

|