ĐIỀU GÌ XẢY RA SAU KHI
CHẾT?
TỪ QUÁN
Sự
chết của con người là một giai đoạn trong chu
trình biến thiên bất tận sinh-lão-bệnh-tử. Đầu
tiên, tim ngừng đập rồi đến phổi, sau đó đến não;
cuối cùng cơ thể phân hủy. Từ lúc tim ngừng đập
đến lời thông báo chính thức rằng một người đã
chết, các bác sĩ chờ đợi 2,3,5 hoặc 10 phút,
nhưng "thời gian chuẩn" mà ngành y gọi là
asystolic là bao nhiêu vẫn còn có sự khác
biệt giữa hai quan điểm của "y học cổ truyền Tây
Tạng" và y học hiện đại. Theo "Tạng Thư Sống
Chết" và "Tử Thư Tây Tạng", phải mất 8 giờ
sau khi tim ngừng đập và tắt hơi, con người mới
chết hẳn và các nghi thức tẩn liệm chỉ được phép
thực hiện sau 8 giờ. Theo y học hiện đại thì
bệnh nhân chỉ thực sự chết sau khi tim ngừng
đập nửa giờ. Bốn giờ sau khi tim ngừng đập
thì não mới chết hẳn và không còn "hoạt động
điện não"... Sau đó, cơ thể người chết trở nên
lạnh cứng, lộ rõ âm khí và hoại tướng của một tử
thi. Thiền sư Hakuin có nói: "Kẻ nào thấu
triệt được lẽ sống chết, kẻ ấy mới thực sự là
một con người vĩ đại".
* Những
thời điểm quan trọng của sự chết
- Khi hơi
thở ra chấm dứt thì sinh lực bị rơi vào trung
khu thần kinh của "sự biết" (sushuma nadi) và "người
biết" sẽ kinh nghiệm được "ánh sáng trong suốt"
trong điều kiện tự nhiên của nó. Lúc đó, sinh
lực bị phóng xuất chạy xuống dọc theo các dây
thần kinh sinh lý bên phải và bên trái cột xương
sống (ida nadi và pingala nadi). Sau khi sinh
lực đã đi qua trung khu thần kinh ở rún, nó lan
ra trong đường gân bên trái và bên phải. Thời
gian cần thiết cho sự vận chuyển này của sinh
lực khi hơi thở còn thoi thóp vào khoảng thời
gian một bữa ăn. Thời gian của sự hấp hối là
thời gian mà sinh lực còn ở trong đường thần
kinh chính giữa - đó là lúc tri thức ngất lịm.
Thời gian này bất định, nó tùy thuộc vào thể
chất tốt hay xấu, tùy thuộc vào tình trạng các
dây thần kinh và sinh lực của mỗi người. Những
người có kinh nghiệm thiền định vững vàng và yên
tĩnh hay những người có cá tính trầm tĩnh thì
thời gian đó có thể kéo dài từ 4 cho đến 7 ngày.
Những người có đời sống bê bối, trụy lạc hay
những người tâm thần không bình hòa thì tình
trạng trên không kéo dài lâu hơn một cái búng
ngón tay. Nơi những người khác thì có thể kéo
dài trong thời gian một bữa ăn. Đây là giai đoạn
đầu của chi khai bardo: ánh sáng trong suốt ban
đầu được thấy vào lúc chết.
* Ánh sáng
trong suốt ban đầu, nếu được nhận ra thì có thể
giúp người chết đạt đến giải thoát; bằng không,
sau cái hắt hơi cuối cùng của một bữa ăn, người
chết sẽ có khả năng thấy được sự loé sáng của
ánh sáng trong suốt bậc nhì. Tùy theo nghiệp tốt
hay xấu, sinh lực chạy xuống trong đường thần
kinh bên phải hay bên trái và thoát ra một trong
chín cửa của thân thể (còn gọi là cửu khiếu: hai
mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng, hậu môn và
đường sinh dục). Lúc đó, một tình trạng khác của
tinh thần sáng suốt khác lại hiện ra. Suốt trong
giai đoạn hai của thân trung ấm, người chết (linh
hồn) ở trong tình trạng gọi là "thân thể sáng
chói của ảo tưởng". Người chết trong tình trạng
này vẫn không biết là mình đã chết hay chưa, nếu
họ được một pháp sư rành pháp "chuyển duy tư
tưởng" giúp họ hội nhập vào "nguồn sáng" này thì
nghiệp lực sẽ không ngăn cản, họ sẽ hội nhập vào
"thực tại tối thượng" và đạt được giải thoát.
* Nếu sự
giải thoát không thực hiện được trong giai đoạn
hai, thì người chết sẽ bước vào giai đoạn gọi là
thân trung ấm thứ ba hay chonyid bardo.
Trong giai đoạn ba này, các ảo tưởng theo nghiệp
thức sẽ nổi dậy, kéo dài cho đến hết ngày 49 sau
khi chết, và được phân thành 6 tình trạng:
- Tình
trạng ảo giác tự nhiên theo tạp niệm, vọng tưởng
hay quan niệm kiến chấp.
- Tình
trạng ảo giác như các giấc chiêm bao.
- Tình
trạng ảo giác cực kỳ hỷ lạc của trạng thái nhập
thiền sâu.
- Tình
trạng ảo giác chuyển tiếp lúc chết.
- Tình
trạng trải qua kinh nghiệm thực tại.
- Tình
trạng trải qua tiến trình ngược lại của kiếp
sống luân hồi (nhớ lại các sự việc từ bé đến lớn
hay các tiền kiếp quá khứ).
Sau 49
ngày hay hết giai đoạn 3, người chết sẽ đầu thai
theo một trong sáu cõi của lục đạo luân hồi.
* Tiến
trình của sự chết
Theo các
kinh sách Tây Tạng nói về sự chết, tiến trình
chết là quá trình tan rã gồm hai giai đoạn: một
sự tan rã bên ngoài, khi các căn và tứ đại phân
tán; và một sự tan rã bên trong, thuộc về các ý
tưởng và cảm xúc thô và tế.
* Sự
tan rã bên ngoài:
-
Lục căn phân tán và ngưng hoạt động:
nếu có người đứng xung quanh
giường người đang chết mà nói chuyện, sẽ đến một
lúc y có thể nghe âm thanh tiếng nói của họ, mà
không thể nghe ra một lời nào. Đây là dấu hiệu
nhĩ thức đã ngưng hoạt động. Khi y nhìn một vật
trước mặt mà chỉ có thể thấy hình dạng lờ mờ,
không rõ chi tiết và dấu hiệu nhãn thức đã suy.
Tương tự, các dấu hiệu suy kiệt cũng xảy ra đối
với các khả năng ngửi, nếm, sờ. Khi các giác
quan không còn cảm nhận được một cách trọn vẹn
thì đó là giai đoạn đầu tiên của tiến trình tan
rã.
-
Địa đại tan rã: Thân
xác chúng ta khởi sự mất hết sức mạnh, kiệt quệ,
không còn chút năng lực nào: không thể ngồi
thẳng, đứng lên hay cầm bất cứ vật gì; thậm chí
không giữ được cái đầu của mình. Ta cảm thấy như
mình đang té xuống, đang bị nhận chìm xuống đất
hay đang bị một sức nặng ghê gớm như trái núi đè
bẹp và nghiền nát. Ta cảm thấy nặng nề, khó chịu
trong bất cứ tư thế nào. Màu da ta phai nhạt dần
và một màu tái xanh hiện ra. Má hóp lại, những
vết đen xuất hiện trên răng, càng lúc ta càng
thấy khó mở mắt, nhắm mắt. Khi sắc uẩn phân tán,
ta bất động, tâm thần dao động, miệng có thể nói
nhảm, sau đó đi vào trạng thái hôn trầm.
-
Thủy đại tan rã: Ta
khởi sự mất khả năng kiểm soát chất lỏng trong
thân. Mũi ta bắt đầu chảy nước và miệng rỏ nước
miếng. Có thể nước mắt chảy ra và ta có thể mất
tự chủ. Lưỡi không còn di động, lỗ mắt khô cạn,
môi tái lại và thụt vào. Ta run rẩy, co giật và
rất khát nước. Mùi tử khí bắt đầu tỏa ra chung
quanh. Khi thọ uẩn phân tán, những cảm giác của
thân yếu dần, khi khổ khi vui, lúc nóng lúc lạnh.
Tâm thức ta trở nên mờ mịt, bất mãn, bực tức và
nóng nảy. Kinh điển nói chúng ta cảm thấy như bị
dìm trong đại dương hay bị cuốn trôi trong dòng
nước lớn.
-
Hỏa đại tan rã: Miệng
và mũi ta hoàn toàn khô cạn. Tất cả hơi ấm trong
cơ thể bắt đầu mất dần, từ dưới chân lạnh ngược
lên đến tim. Một luồng khói có thể thoát ra từ
đỉnh đầu. Hơi thở trở nên lạnh khi qua miệng và
mũi. Ta không còn ăn uống gì được nữa. Tưởng uẩn
đang phân tán. Tâm trí bắt đầu lộn xộn: không
thể nhớ được tên bà con, bè bạn hay nhận ra họ.
Ta càng lúc càng khó nhận ra những gì ở bên
ngoài, vì âm thanh và hình ảnh luôn trộn lẫn.
Kalu Rinpoche cho biết: "Đối với người sắp
chết, kinh nghiệm bên trong là như thể bị nuốt
chửng trong một ngọn lửa lớn, ở giữa một cái hỏa
lò hừng hực, hay toàn thế giới đang bị thiêu
đốt".
- Phong
đại tan rã: Ta càng lúc càng khó thở. Không
khí dường như thoát ra ngõ yết hầu chúng ta. Hơi
thở vào càng lúc càng ngắn và khó nhọc, hơi thở
ra càng lúc càng dài (thở hào hển). Ta nằm bất
động với đôi mắt trợn trừng lên. Khi hành uẩn
phân tán, tâm trở nên hoang dã, không biết gì về
thế giới bên ngoài. Mọi sự trở nên một khối mờ
mịt. Cảm giác liên lạc cuối cùng của chúng ta
với tình trạng xác thân đang tan mất. Ta khởi sự
có ảo giác và thấy các cảnh tượng: nếu trong
đời, ta đã tạo nhiều nghiệp ác, ta có thể trông
thấy những hình thù ghê rợn. Rồi những ám ảnh và
những giây phúc kinh hãi của đời ta bây giờ quay
lại, có khi chúng ta hét lên vì kinh hoàng. Nếu
ta sống đời với tấm lòng từ bi, bác ái, xót
thương và độ lượng, chúng ta có thể kinh nghiệm
những cảnh thiên đường đầy hỷ lạc, gặp các bạn
bè thân yêu hoặc những bậc giác ngộ. Những người
sống đời lương thiện, khi chết cảm thấy bình an
thay vì sợ hãi. Kalu Rinpoche viết: "Kinh
nghiệm nội tâm đối với người sắp chết là một
ngọn cuồng phong quét sạch toàn thế giới, kể cả
chính mình, một trận gió xoáy cuốn hút toàn vũ
trụ".
Vào thời
điểm này, máu tụ lại đi vào trong "kinh mạch của
sự sống" nằm chính giữa tim ta. Ba khối máu lần
lượt tụ lại gây nên ba hơi thở ra cuối cùng. Rồi
thình lình hơi thở ta chấm dứt. Chỉ một chút hơi
ấm còn lại trong tim ta. Một dấu hiệu của sự
sống không còn, và đây là điểm mà sự xét nghiệm
lâm sàng cho là: "chết". Tuy nhiên, các bậc thầy
Tây Tạng cho rằng vẫn còn tiếp diễn một tiến
trình bên trong.
* Sự
tan rã bên trong:
Trong quá
trình tan rã nội tâm, ở đấy những tâm trạng và
cảm xúc từ thô đến tế tan rã, có bốn tầng lớp
tâm thức vi tế được gặp gỡ. Ở đây, tiến trình
chết phản ảnh ngược lại với tiến trình đầu thai.
Khi tinh huyết cha mẹ gặp gỡ, tâm thức ta do
nghiệp thúc đẩy, bị kéo vào. Trong thời kỳ phát
triển bào thai, tinh chất của cha, một hạt nhân
"trắng và phúc lạc" an trú trong luân xa ở đỉnh
đầu, trên cùng của huyệt đạo trung ương. Tinh
chất của người mẹ, một hạt nhân "đỏ và nóng" an
trú trong luân xa nằm dưới rốn chừng bốn ngón
tay. Chính từ nơi hai tinh chất này mà những
giai đoạn kế tiếp của sự tan rã xảy ra. Với sự
biến mất của ngọn gió giữ nó lại đấy, tinh chất
màu trắng đi đến huyệt đạo về phía trái tim. Bên
ngoài có tướng màu "trắng" hiện ra như "một bầu
trời trong sáng dưới ánh trăng". Bên trong, ý
thức chúng ta trở nên vô cùng sáng suốt, và tất
cả những tâm trạng do sân giận, gồm 33 thứ, đều
dứt. Giai đoạn này gọi là "xuất hiện". Rồi tinh
chất của mẹ bắt đầu đi lên qua huyệt đạo trung
ương, khi ngọn gió giữ nó nguyên chỗ đã biến
mất. Tướng bên ngoài là một màu "đỏ" như mặt
trời chiếu trên nền trời trong. Bên trong, có
một cảm giác phúc lạc phát sinh, và những tâm
trạng do tham dục, gồm 40 thứ tất cả, ngưng hoạt
động. Giai đoạn này gọi là "tăng trưởng".
Khi hai
tính chất đỏ, trắng gặp gỡ ở tim, tâm thức được
kèm theo trong ấy. Tulku Urgyen Rinpoche, một
bậc thầy lỗi lạc ở Nepal, nói: "Kinh nghiệm
ấy giống như bầu trời và trái đất gặp nhau".
Bên ngoài, chúng ta thấy xuất hiện một màu "đen",
giống như một bầu trời trống rỗng chìm trong màn
đêm dày đặc. Tướng bên trong là một trạng thái
tâm thức không có tư tưởng. Bảy trạng thái tâm
do ngu si và vọng tưởng đi đến chấm dứt. Điều
này được gọi là "thành tựu". Khi chúng ta hơi
tỉnh giác trở lại, ánh sáng căn bản lóe lên như
một bầu trời vô nhiễm không mây mù. Đôi khi đấy
gọi là "tâm với ánh sáng trong của sự chết". Đức
Đạt Lai Lạt Ma nói: "Tâm thức này là tâm
thức sâu xa nhất. Chúng ta gọi nó là Phật tính,
suối nguồn thực sự của mọi thức. Dòng tương tục
của tâm thức này kéo dài ngay cả đến khi thành
Phật quả”.
* Đặc
tính phổ quát của tiến trình chết đối với mọi
loài chúng sinh
Tiến trình
chết là một tiến trình phổ quát mà tất cả chúng
sinh từ lớn nhất cho đến nhỏ nhất như côn trùng
cũng đều trải qua như nhau. Tuy nhiên, tiến
trình này có thể đổi khác tùy từng cá nhân và
những thay đổi này có thể xảy ra do hậu quả của
những chứng bệnh đặc biệt và tùy thuộc vào tình
trạng các huyệt đạo, khí lực hay tinh thần của
người sắp chết. Trong trường hợp chết bất ngờ
hay chết vì tai nạn, tiến trình này cũng vẫn xảy
ra, nhưng cực kì nhanh chóng.
Tóm lại,
để hiểu một cách rốt ráo điều gì xảy ra khi chết
là xem sự tan rã bên trong và bên ngoài như một
sự sinh khởi và phát triển tuần tự những tầng
lớp tâm thức càng lúc càng vi tế. Khi tiến trình
chết tuần tự diễn ra, mỗi tầng lớp tâm thức nổi
lên trên sự tan rã liên tục của hợp thể thân tâm
để đi dần đến sự hiển lộ hoặc là thanh tịnh giải
thoát, hoặc là tùy theo nghiệp báo chiêu cảm vào
trong lục đạo.
Từ Quán
 |