BAY ĐI CÁNH CHIM LAM
Quảng Thọ
Thuở nhỏ
Lâm thường theo Ba Mẹ đến chùa trong các dịp lễ
Phật Đản, Vu Lan. Nhìn những Oanh Vũ cùng lứa
tuổi sinh hoạt GĐPT, Lâm rất thích, mỗi lần như
thế Lâm đều muốn đi theo Ba Mẹ đến sinh hoạt vui
chơi. Nó sinh ra trong một gia đình nghèo với Ba
Mẹ và cậu đều là những Huynh Trưởng sinh hoạt
lâu năm trong GĐPT. Lâm bắt đầu sinh hoạt GĐPT
Đức Phương từ lúc 10 tuổi, lúc mới vô sinh hoạt
nó còn rất bở ngỡ, và e thẹn trước đám đông. Cả
đám Oanh Vũ và các đoàn sinh ngành thiếu thấy
Lâm rất nhỏ con so với đứa bé 10 tuổi, chạy tới
tò mò hỏi thăm và biết Nó là con của anh Huynh
Trưởng thành viên Ban Hướng Dẫn Trung Ương thì
mừng rở hỏi thăm rối rít. Ngày đầu đi sinh hoạt,
vào Đoàn Oanh Vũ Nam, anh Đoàn Trưởng giới thiệu
Lâm trước buổi tự trị Đoàn:
- Lâm là
con nhà nòi đó các em, vậy mình chào đón Lâm từ
nay là thành viên mới của Đoàn mình nhé.
- Chào Lâm,
mình tên Thanh 11 tuổi là đàn trưởng cánh nâu,
rất vui được chào đón bạn đến với cánh nâu tụi
mình.
- Cám ơn
Thanh, Lâm vui lắm, mong từ nay sẽ được các anh
và các bạn chỉ dẫn cho Lâm.
Từ những
câu nói chào hỏi và làm quen trong đàn cánh nâu
đó, thời gian đã dần đưa Lâm vào nề nếp sinh
hoạt của Đoàn. Các anh chị Huynh Trưởng từ ngành
oanh đến ngành thiếu và các đoàn sinh Gia Đình,
ai ai cũng đều mến Lâm. Lâm trong hơn một năm
sinh hoạt đã làm đàn phó cánh nâu rồi được anh
Đoàn Trưởng tin cậy để Lâm làm đàn trưởng cánh
vàng thay thế cho đàn trưởng cánh vàng kiếm
khuyết.
Lâm từ khi
làm đầu thứ đàn, nó luôn tỏ ra siêng năng sinh
hoạt và chăm lo cho đàn. Không bao giờ Lâm vắng
mặt mặc dù bệnh, Mẹ nó không cho nó đi, Nó vẫn
nhất quyết xin Mẹ cho đi sinh hoạt cho bằng được.
Cái tuổi 12 của Lâm là tuổi còn ham vui, vậy mà
nó vẫn siêng năng làm tròn nhiệm vụ của đàn
trưởng.
Hơn 13
tuổi Lâm được làm lễ cắt dây lên Đoàn, trong
buổi lễ dường như Lâm không vui chút nào khi
chuẩn bị lên Đoàn. Bởi lẻ Lâm không thích lên
ngành thiếu, muốn được ở với Đoàn Oanh Vũ, với
cái đàn cánh vàng dễ mến cùng với những bạn đồng
trang lứa vui chơi và sinh hoạt với nhau làm cho
Nó yêu mến cái đàn của mình, yêu Đoàn Oanh Vũ đã
cho Nó những cái vui, những công việc của đầu
thứ đàn rồi đến đầu đàn nhất mới vài tháng khi
Đoàn Oanh Vũ Nam có được 4 đàn. Làm sao lên
Thiếu Nam cho đành, khi bỏ lại sau lưng những
bạn đàn của mình đã một thời gian mấy năm gắn
bó, cùng vui đùa, đi Trại Hiếu, Trại của Đoàn,
sinh nhật của Đoàn…Nghĩ đến những kỷ niệm đó Nó
không cầm được nước mắt…

Anh Đoàn
Trưởng Oanh Vũ Nam đã an ủi Lâm:
- Lâm à,
con trai lớn rồi, sắp lên ngành thiếu rồi sao
còn chảy nước mắt yếu đuối không được đâu em.
Anh biết em muốn ở lại sinh hoạt với Đoàn Oanh
Vũ và việc em lên Đoàn thiếu nam anh và các anh
đoàn phó cùng các bạn, các em trong Đoàn rất lấy
làm tiếc nhưng không thể để em ở lại Đoàn mãi
đâu, “tre già măng mọc” quy luật đã vậy thì em
cũng như những măng non vươn mình lớn lên. Lên
Thiếu Nam, em sẽ làm quen được những bạn và các
anh trong Đoàn sẽ thân thiện với em như những
bạn đàn, bạn Đoàn Oanh Vũ vậy. Anh chúc em luôn
tiến mãi trên bước đường ngành thiếu nhé.
- Em sẽ
ghi nhớ lời anh dặn và em còn gặp lại các bạn và
các em trong Đoàn Oanh Vũ phải không anh?.
- Đúng
rồi, chúng ta ở trong Gia Đình mà, hãy bay lên
cánh chim trên bầu trời xanh ngát em nhé. Từ nay
em đã cắt dây treo Oanh Vũ, lên ngành thiếu em
sẽ năng động, tháo vát, không còn vui chơi, vui
học như Oanh Vũ nữa.
Lâm tiếp
tục bay đi trên con đường Lam với đôi cánh ngành
thiếu. Vào những năm tháng sinh hoạt Đoàn Thiếu
Nam, Lâm được các anh em trong Đoàn thương mến,
những việc khó khăn, phụ giúp Đoàn, Gia Đình Nó
đều cùng các bạn các anh đi đầu trong các công
tác Phật sự. Vì luôn tháo vát và làm tròn công
việc, Lâm đã được làm đội trưởng đội sen vàng,
cái tên nghe quen thuộc với nó từ lúc làm đầu
thứ đàn cánh vàng. Vào năm 1993 khi Ngành Nam đi
Trại Dũng được tổ chức tại Lâm Viên - Thủ Đức,
Lâm đi xe đạp chở thêm một bạn phiá sau rồi đèo
thêm ba lô, gậy, nồi nêu, xong chảo vì là đội
trưởng nên Nó phải nhận mọi công việc của đội.
Vậy mà Nó vẫn chở nổi qua cầu Sài Gòn, đi băng
băng trên xa lộ, chắc là nhờ cái tinh thần Dũng
mà Nó đã được các anh chị hướng dẫn thuộc nằm
lòng trong nó. Tinh thần Dũng đã theo Nó suốt
Trại Dũng của Tỉnh tổ chức. Nào dựng cổng trại,
dựng lều cho Đoàn, cho đội, Nó còn gánh luôn
việc làm cầu bắt ngang qua khúc sông rồi đến nội
trợ bếp núc cũng có mặt Nó. Trại Dũng đã cho Nó
cái kỹ niệm khó quên của thằng con trai 17 tuổi,
với những thành tích mà Nó đã được đạt trong
những lần thi đua cùng với đội trong các trò
chơi lớn, trò chơi nhỏ, nấu ăn và dựng cổng
trại. Sau đó vài tháng Nó và cả đội có một kế
hoạch trại bay cho đội với sự đồng ý và ủng hộ
của Đoàn, cùng với sự tham dự của đội bạn và
khách mời là anh Đoàn Trưởng và Đoàn phó. Kế
hoạch Nó vạch ra rất chu toàn cho chuyến trại
bay đến Đầm Sen. Cả đội chia từng toán khởi hành
lúc 8:00 giờ sáng mà đến 10 giờ toán của Nó tới
vẫn chưa thấy đầy đủ đội, Nó lo lắng và chạy đi
kiếm khắp Đầm Sen và xung quanh đường tới Đầm
Sen, khi gặp những toán còn lại trong khuôn viên
Đầm Sen, Nó rất mừng và cũng buồn vì không cùng
đồng hành để tới đúng giờ trong chương trình đội
đưa ra. Nó đã họp đội và cùng với cả đội tự chịu
phạt chung cho sự không thống nhất trong chuyến
khởi hành đã làm cho Nó phải lo lắng và làm trể
nải chương trình.
Năm 1994
Trại Huấn Luyện Lộc Uyển của Tỉnh mở ra, Nó đưọc
Gia Đình cho đi Trại huấn luyện đầu đời của
Huynh Trưởng. Nó lại một lần nữa không muốn tham
dự Trại, bởi nó nghĩ rằng sau khi tham dự Trại
về nó sẽ không trở lại làm đội trưởng, không
được sinh hoạt cùng trang lứa đoàn sinh trong
các Trại.
Anh Liên
Đoàn Trưởng cùng Ban Huynh Trưởng ân cần nhắn
gửi Nó:
- Lâm, anh
và Ban Huynh Trưởng rất mong muốn em cùng anh
chị em đi trại kỳ này. Em sẽ học hỏi thêm và
thăng tiến trên bước đường tu học. Khi tham dự
xong khoá Trại em sẽ vững vàng và là huynh
trưởng tương lai vì đàn em em hãy gắng lên nhé.
Đừng phụ lòng các anh chị và Ba Mẹ em nhé, em là
con nhà nòi mà, gắng lên, hảy bay lên với đôi
cánh lam nhé.
Nghe lời
nhắn gửi của anh Liên Đoàn Trưởng, Lâm cùng anh
chị em trong Gia Đình lên đường tham dự Liên
Trại Huấn Luyện Huynh Trưởng Lộc Uyển, A Dục và
Huyền Trang. Trên chiếc xe đạp cũ kỷ ngày nào Nó
cùng Đoàn và đội đi Trại Dũng, Trại bay…giờ đây
Nó lại cùng các anh chị em trong đơn vị tham dự
Trại với 3 tháng hàm thụ. Mỗi tuần Nó cùng anh
chị em tham dự các lớp học tại các chùa trong
thành phố và Thủ Đức. Ba tháng đến với Nó cũng
thật cam go trong các lớp học với sự hướng dẫn
của quý Thầy Cô và các anh chị Trưởng giảng
huấn.
Rồi 3
tháng kết thúc giai đoạn 1 cũng đã đến, Nó và
anh chi em trở lại đơn vị sinh hoạt nghĩ ngơi để
chuẩn bi cho giai đoạn 2 thực hành tại Trại.
Trại Thực
Hành của Liên Trại cũng đã đến nơi khuôn viên
chùa tại Thủ Đức. Dưới cái năng gắt của buổi lễ
khai mạc, Nó nhìn thấy Ba Mẹ nó có mặt trong
hàng ghế phía trước. Nó mừng rở và đứng nghiêm
trang trong hàng Trại Sinh Lộc Uyển. Cái nắng
gắt không làm cho nó mệt mỏi mà trái lại càng
tăng thêm tinh thần khi nghe Diễn Văn khai mạc
của anh Trại Trưởng và nhất là lời phát biểu của
Ba Nó trên khán đài.

Trời đang
nắng gắt bỗng mưa xuống rơi ướt đẫm những chiếc
áo lam, những tà áo dài của các Trại Sinh nữ của
Liên Trại, mưa lớn dần giữa lúc buổi lễ khai mac
đang tiếp diễn. Nó và các anh chị em Trại Sinh
vẫn đứng nghiêm trang nghe lời pháp thoại của
Thầy Minh Tâm. Các anh chị Ban Đời Sống thì chạy
kiếm những chiếc nón lá che cho các Trại Sinh Nữ
đang run lên vì ướt lạnh. Có lẽ đây là lần đầu
tiên Nó cảm nhận được cái tinh thần Dũng của
người trại sinh huấn luyện đang sắp để trên vai
nó một gánh nặng vì đàn em thân yêu mai này, khi
nó tham dự xong khoá trại và trở về đơn vị làm
huynh Trưởng tập sự. Tất cả dường như im lặng
không một tiếng động, chỉ thấy tiếng mưa rơi
nặng hạt đang thử thách sức chịu đựng và lòng
kiên nhẫn của những con người nhỏ bé kia đang
nghe Pháp, đang giữ đúng tinh thần huấn luyện
của Trại, giữ cho buổi lễ được trang nghiêm.
Buổi lễ khai mạc Trại đã kết thúc thành công với
hơn 300 trại sinh của Liên Trại.
Bảy ngày
Trại đã đi qua với những kỷ niệm khó phai nhoà
trong trí óc của Lâm. Đêm lửa trại thật ấm lòng
và khác hơn những lửa trại mà Nó đã tham dự. Đêm
gần sáng, những ngọn nén Truyền đăng thắp sáng
từ những tấm lòng, những tinh thần hy sinh và
chịu đựng cho đàn em mai này... Tạm biệt Trại,
Lâm cùng anh chị em trong đơn vị trở về thành
phố trong đêm tối, với tinh thần “khắc khổ, lục
hòa” của Trại đã mang lại niềm tin cho Lâm, cho
những anh chị em Trại Sinh của Liên Trại.
“Hãy bay
đi những cánh chim lam em nhé” Nó vẫn nằm lòng
câu nói từ các anh chị đi trước, Nó đã là đoàn
phó của Đoàn Thiếu Nam trong đơn vị.
Năm 1995
Lâm theo gia đình định cư ở nước ngoài, vẫn mang
theo chiếc áo lam đã gắn bó đời sinh hoạt của Nó
tại Sài Gòn. Ngày ra đi định cư, Nó được anh
Đoàn Trưởng thiếu nam gửi lại cho Nó chiếc bảng
tên Đoàn phó:
- Em hãy
giữ nó làm kỷ niệm và tiếp tục mang nó đi tới
chổ nào có Gia Đình Phật Tử, để tiếp tục làm
cánh chim lam bay đi phục vụ Tổ Chức GĐPT.
Lúc Nó ra
sân bay trong cơn mưa tầm tả, cả đơn vị ra tiễn
nó thật đông…
… Khi ra
tới Hải Ngoại Nó đã thực hiện được lời nhắn gửi
của các anh chị ở quê nhà, tiếp tục sinh hoạt,
làm Đoàn Trưởng Đoàn Thiếu Nam, thọ cấp Tập và
làm Đoàn Trưởng Oanh Vũ Nam tại các đơn vị ở Hải
Ngoại…
 |