Mắt Mẹ
Nguyễn
Hoa Lư
Sau
gần mười năm đi du học nước ngoài, anh về thăm
làng cũ. Ngày xưa, khi rời làng, anh là một cậu
học trò nhút nhát. Bây giờ thì anh đã nổi tiếng.
Tuy vậy, khi bước thấp bước cao trên những con
đường làng khúc khuỷu, rợp bóng tre, hương cau
thơm nức, anh không khỏi bồi hồi.
Một ông bác họ chống gậy sang tìm
anh. Tiếng ông oang oang: - Thằng này khá. Họ ta
từ xưa đã nổi tiếng là có nhiều người đỗ đạt.
Nhưng đi nhiều thì chắc chưa ai vượt qua cháu.
Thằng cháu họ, đang học lớp 12,
lên tiếng: - Chú ấy đi một tuần bằng cả họ mình
đi trong cả chục đời chứ ít à.
Ông bác gật gù: - Thì mới tuần
trước nó đang ở Pháp, nghe nói vài hôm nữa phải
có mặt ở Nhật Bổn rồi.
Anh nói với thằng cháu: - Nhiều
quan niệm cũ bây giờ hoàn toàn bị đảo ngược. Ví
như... - Anh lúng túng, muốn chọn một thí dụ
thật dễ hiểu - ví như cái đồng hồ, xưa nay luôn
luôn kêu tích tắc, thế rồi người ta chế ra một
loại đồng hồ cứ câm như thóc, vậy mà cả triệu
năm mới sai một phần nhỏ của giây. Đó là trong
lĩnh vực công nghệ. Còn trong quan hệ, có nhiều
người cùng tuổi cháu mà học trò là những giáo sư
tóc đã bạc, nhiều người khác đang học đại học mà
điều hành những công ty có cả vạn người...
Ông bác thủng thẳng: - Nhưng vẫn
có những thứ muôn đời không thay đổi đâu, các
con ạ!
Ông bác về rồi, mẹ anh kêu anh ra
giếng tắm. Bà múc từng gàu nước dội lên tai, lên
cổ anh. Bàn tay nhăn nheo kỳ cọ cho anh. Ba bốn
năm nay, mắt bà gần như mù hẳn. Những ngón tay
bà lần tìm vết sẹo sau vành tai anh.
Bà cười nhẹ: - Có vết sẹo này,
dẫu đi cùng trời cuối đất, mẹ cũng không lạc con
mình được. Thế mà hồi đó mẹ lo quá, cứ nghĩ quẩn.
Nhà có thuốc gì đâu, mấy cái lá ngoài vườn đắp
lên, rồi nhờ trời mà khỏi.
- Ôi, mẹ...
- Con cứ có tật hay thức khuya
rồi cứ lăn ra giường mà ngủ. Rồi cũng có ngày
muỗi nó tha ra liệng ngoài ao mất thôi.
Anh cố cười lớn mà mắt cứ cay xè.
Có nhiều thứ trên đời sẽ còn thay
đổi, nhưng tình mẹ già thì bao giờ vẫn vậy, mãi
mãi xưa cũ mà luôn luôn mới mẻ, cảm động!
*
Chân thành cảm ơn bạn đọc Nguyên Đoan đã gởi bài
viết này đến trang nhà! |