NGÀY VỀ SÀI GÒN
Quảng
Thọ
Ngày
về
Sài
Gòn
mang
cho
tôi
một
tâm
trạng
đầy
lưu
luyến
và
đầy
kỷ
niệm. Kỷ
niệm
một
chuyến
đi
của
người
tha
hương,
xa
cách
Sài
Gòn 12
năm.
Ngày về
Sài
Gòn
là
về
lại
thăm
cội
nguồn,
nơi
đã
nuôi
tôi
từ
thuở
ấu
thơ
đến
lúc
trưởng
thành
và một
phần
cho
riêng
tư
của
tôi,
hạnh
phúc
của
đời
người.
Sài
Gòn
vẫn giữ
nhịp
sống
nhộn
nhịp
của
đô
thị.
Với
tôi,
Sài
Gòn
cũng
đã
có
nhiều
đổi
thay
mới
lạ
hơn,
dòng
kênh
Nhiêu
Lộc
cũng
đã
được
cải
thiện
với
những
chiếc
cầu
bắt
ngang
tạo
những con
đường
mới.
Những
nhà
hàng,
khách
sạn,
những
quán
cà
phê sang
trọng
được
xây
dựng
thật
nhiều...
Bên
cạnh
Sài
Gòn
vẫn
còn
đó
những
em
bé,
những
cụ
già,
người
tàn
tật
bán
vé
số
và ăn
xin
ngoài
đường
phố.
Sài
Gòn
vẫn
còn
âm
hưởng
của
những
ngày
xuân
của
tháng
Giêng.
Cái
nắng
nóng
tạo
cho
người
dân
Sài
Gòn
có
được
những
cái
nón,
những
khẩu
trang
và
găng tay
cần
thiết
để
bảo
vệ
làn
da
và
bụi
trên
đường
phố.
Tôi
đến
thăm
một
đơn
vị GĐPT
trong
buổi
tiệc
Tân
Niên,
nơi
đây
tôi
đã
từng
sinh
hoạt
với
những
ngày
trại
hè,
trại
Dũng,
trại
huấn
luyện…
Đức
Phương
có
bề
dày
lịch
sử
trên 40
năm
thuộc BHD
Gia
Định,
đã
có
biết
bao
nhiêu
anh
chị Huynh
Trưởng
và
đoàn
sinh
thành
tài
lan
rộng
từ
trong
nước
ra
đến
hải
ngoại.
Chị
Khánh
Linh,
liên
đoàn
trưởng
ngành
nữ
đã
niềm
nỡ
giới
thiệu
tôi
trước
Gia Đình. Mười hai
năm
xa
Gia
Đình,
những
anh
chị Huynh
Trưởng
và
đoàn
sinh
ngày
trước,
một
số
đã
đi
xa,
một
vài
người
còn ở
lại
yêu
mến
và
gìn
giữ
Gia
Đình. Chị
Khánh
Linh
ngày
trước
đã
từng
hướng
dẫn
chúng
tôi
trong
lớp
Phật
Pháp
bậc
Sơ
Thiện,
khuôn
mặt
và
giọng
nói
của
chị
vẫn
không
thay
đổi. Buổi
Tân
Niên
thật
đầm
ấm
mở
đầu
với
những
bao
lì
xì
đỏ
mà
tự
mỗi Huynh
Trưởng
và
đoàn
sinh
bỏ
tiền
vào
với
những
lời
nhắn
và
câu
chúc.
Mỗi
Đoàn
đều
có
những
trò
chơi
vui
nhộn,
những
em
Oanh
Vũ
trong
bộ
đồng
phục
dây
treo
cùng
đứng chung
với
ngành
thiếu
thành
từng
đội
thi
đua
ăn
bánh
kem,
người
ăn
được
bịt
mắt…
Rồi
đến
thi
đua
viết
những
câu
thơ
đối
liễn. Kết
quả
thật
không
ngờ,
thiếu
nam
và Huynh
Trưởng Nam
được
giải
trong
đó
có
tôi.
Số
tiền
trong
bao
lì
xì
được
chị
Khánh
Linh thu
nhặt
để
gởi
tới
những
trẻ
em
nghèo
khó.
Gần 12
năm
tôi
sinh
hoạt
tại
Hoa
Kỳ,
với
Sài
Gòn
tôi
chỉ
sinh
hoạt
được 4
năm. Không
biết
từ
lúc
nào
tôi
lại
thèm
được
sinh
hoạt
tại
Sài
Gòn. Có
lẽ
nơi
này
đã
gắn
bó
với
tôi
từ
những
bước
đi
đầu
tiên
khi
tôi
vào GĐPT
và
đã
cho
tôi
những
niềm
vui
nho
nhỏ. Trại
Huấn
Luyện Huynh
Trưởng
Lộc
Uyển ở
nơi
đây
đã
nung
đúc
cho
tôi
cái
lý
tưởng
và
nghề Huynh
Trưởng. “Cái
trại chi
mà
khổ
dữ
rứa”
câu
này
mấy
chị
trại
sinh
người
Huế
nói
đó.
Đã
là
trại
huấn
luyện Huynh
Trưởng
thì
phải
chịu
khổ,
với
Liên
Trại
Lộc
Uyển,
A Dục
và
Huyền
Trang
ngày
ấy
có
lẽ
có
nhiều
cái
khổ,
nhiều
kỷ
niệm
không
thể
nào
phai
mờ
trong
chúng
tôi
dù
đã
cách
đây 13
năm. Ngày nay
người
dân
Sài
Gòn
chạy
đua
với
đồng
tiền,
có
thể
tận
hưởng
những
thú
vui
chơi
nhưng
chắc
không
thể
có
được
hạnh
phúc
như
những
người
áo lam
được
đào
tạo
trong
môi
trường GĐPT. Xin
hãy
tiếp
tục
gìn
giữ
cái
nét
đẹp
truyền
thống
trong GĐPT.
Xin
tạm
biệt
Sài
Gòn,
tạm
biệt
những
kỹ
niệm
đầy
lưu
luyến…
Bài
viết
này
tôi
xin
gửi
đến ACE
áo lam
chút
hương lam
ngày
xuân
trong
chuyến
đi
về
Sài Gòn
năm
….

|