Những
Bà Mẹ
Như Hạ
Hồi nhỏ, khi ở tiểu học, có lần tôi được thầy
dạy một bài học thuộc lòng:
Đêm khuya giấc điệp mơ màng
Kìa ai săn sóc bên giường của tôi
Giấc sinh chợt tỉnh bồi hồi
Kìa ai bế ẵm kìa ai dỗ dành
ấy là công mẹ sinh thành
Làm con phải hiểu phân mình làm sao!
Lúc đó tôi còn ít tuổi nên học cho thuộc bài
này cũng rất khó khăn. Tôi chỉ cố công học thuộc để lên trả bài lấy điểm,
nhưng tôi không hiểu gì về những ý ẩn chứa trong những câu thơ lục bát này.
Tôi mơ hồ hiểu đây là một bài thơ ca ngợi mẹ của mình, người mẹ sớm tối vì
con, lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ... Thế nhưng, khi tôi đã trưởng thành,
có gia đình tôi mới thấy hết được cái ý nghĩa của tình mẹ đối với con như
thế nào. Hèn chi trong tục ngữ ca dao Việt Nam ta cũng đã có mấy câu:
Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẫu từ!
Tôi thấy người Việt Nam thường ít khi bày tỏ
tình thương mẹ theo kiểu người Tây phương. Thậm chí cũng chẳng bao giờ ngó
ngàng gì đến sức khoẻ hay để ý đến mẹ mình muốn ăn gì, thèm thứ gì và cũng
ít khi quà cáp cho mẹ khi đi xa về. Thường thì chỉ mua quà cho vợ, cho
chồng, cho con mà quên bẵng rằng mẹ mình cũng cần an ủi...
Càng lớn, tôi càng thấm thía và mới thấy được
những suy nghĩ của người lớn tuổi. Đời người được biểu diễn bằng một đường
parapol, giống như một ngọn đồi, mới sanh ra là bắt đầu leo lên đồi. Đến nửa
cuộc đời là đến đỉnh đồi. Từ đó là ta bắt đầu xuống dốc phía bên kia ngọn
đồi. Gần cuối con dốc đó là tuổi già. Những ý nghĩ thèm muốn giống như con
nít, cho nên mới có câu "Người già bằng con nít" là vậy.
Khi người mẹ già thấy con mình đi đâu về mà có
món quà nhỏ, tuy chỉ là cái bánh ngọt hay vài trái cây tươi cho mẹ... Người
mẹ sẽ vui sướng như đứa trẻ được quà! Cái tâm lý đó khi còn trẻ ít ai tưởng
đến cả! Bây giờ mẹ tôi đã không còn nữa, tôi mới thấy hết được, cảm hết được
những nghẹn ngào! Ai cũng có một người mẹ và chỉ biết có mẹ mình lo cho mình
mà mà không, hay ít khi lo ngược lại. Ông cha ta thường nói, "giọt nước
chảy xuống thì tình thương cũng chỉ từ trên nhỏ xuống mà thôi". Điều này
là quý luật của cuộc đời. Khi có thai, mang nặng chín tháng mười ngày rồi
sinh con, cho con bú, canh giấc ngủ cho con, lo lắng cho con khi ốm gió trở
trời, ôm con vào lòng dỗ dành từng giấc ngủ... Thì chừng đó ta mới cảm nhận
được mẹ của ta như thế nào. Tình thương tuy cứ ban phát xuống dần, nhưng nó
vòng vòng trong một hành trình đầy lòng thương yêu, chỉ có người nào đã làm
mẹ mới cảm nhận được một cách tuyệt đối!
Nhân ngày lễ Vu Lan, tôi xin được nói với
những người đang còn mẹ và hạnh phúc hơn nữa là đang được gần mẹ: "Chẳng
có gì quý giá hơn khi mình đang có một người đàn bà hy sinh cả cuộc đời cho
mình, không đòi hỏi phải đền bù, phải trả công lao. Hãy trân trọng và giữ
gìn một món quà trân quý ấy, vì nó có thể vuột khỏi tay bạn bất cứ lúc nào".
Đối với những ai còn đang phải bôn ba lưu đày: "Cứ nghĩ rằng mình là những
người con bất hiếu cho dù bạn đang làm đầy đủ bổn phận về tài chánh cho
những người thân ở quê nhà! Hãy nhìn lại mình và hy vọng một ngày không xa
sẽ về ôm hôn mẹ, xiết thật chặt như ước mơ của nhiều người!"
Xin gởi đến các bạn một bài hát về mẹ mà tôi
phải rơi những giọt nước mắt mỗi khi nghe lại ...

|