BƯỚC CHÂN ĐẦU ĐỜI

CÁT HẠ

 

Một chiều mùa đông, khí trời lành lạnh, hương đồng nội thoảng đưa. Trên con đường làng quen thuộc cha lại đắt con đi, tập cho con những bước chân đầu đời, con sung sướng nắm lấy tay cha đi một cách hăng say. Đột nhiên, cha rời khỏi tay con đi thật nhanh và quay lại nhìn con: - Một, hai, ba…nào! đến đây con gái, cha ở đây nè…

Con cảm thấy hụt hẫng khi không có cha bên cạnh. Nhìn cha mỉm cười vẫy tay ở đằng xa, con chập chững bước đi. Nhưng không, một bước con đã ngã qụy xuống, hai bàn tay nhỏ bé của con chống lên đất, con đã dùng sức của mình để đứng lên… nhưng con không thể đứng lên được. Con nhìn cha cầu cứu, thế mà cha vẫn đứng yên và nói giọng thật nghiêm khắc: - Con phải tự mình đứng lên…

Ngày đó con đã khóc thật nhiều và chẳng thèm nhìn cha. Cha hỏi, con chỉ nói thật to rằng: - Tại sao cha không đỡ con.

Lúc đó cha chỉ xoa đầu con rồi nói: - Rồi cuộc sống sẽ trả lời cho con, con gái ạ!

Thời gian lặng lẽ trôi. Tuổi thơ con cứ thế thoáng qua một cách êm đềm, con đã nhận ra mọi diễn biến xung quanh con nhưng con thật sự chưa thể hiểu hết lời cha dạy.

Hết Trung học, bạn bè ai cũng chuẩn bị hành trang lên đường. Còn con, lặng lẽ theo cha thực hiện cái ước mơ cháy bỏng của riêng mình…

Ngày cha chở con đi, mẹ lẫn vào bếp, cha lặng lẽ kéo con đi thật nhanh. Con ngoái đầu nhìn ngôi nhà thân yêu một lần nữa. Tạm biệt nhé! Con thầm nói. Hình như có cái gì đó rời khỏi vai con nhẹ nhàng, an tĩnh. Đi trong lòng Huế, con lắng nghe từng hạt mưa cứ khóc thầm trên vai cha. Hương Ngọc Lan quyện vào tâm hồn… Thật bình an.

Mưa vẫn cứ rơi…dai dẵng…triền miên…con và cha đến ngôi chùa thật cổ kính. Con sung sướng bước đi thật nhanh quên hẳn cha đi bên cạnh. Cha nắm lấy tay con thì thầm: - Cố gắng lên con gái nhé!

Cha quay xe về, mưa càng nặng hạt, con đứng đó nhìn bóng cha mờ dần… Tiếng chuông chùa vang lên thả hồn vào lòng đất Huế… Con chợt mỉm cười. Thương cha quá, cha ơi!

Xa cha rồi con mới thực sự hiểu hết những ân tình của cha. Cha thật nghiêm khắc nhưng bên trong là cả một tấm lòng thương con vô bờ bến.

Chiều nay con bỗng nhớ đến cha thật nhiều. Bốn năm, quãng thời gian đó con đã trải qua biết bao nhiêu điều, con đường của con đang đi có rất nhiều hạnh phúc và cũng lắm chông gai. Nhưng con hứa với cha là con sẽ luôn bước đi, con sẽ bước đi bằng đôi chân của chính mình. Bởi con biết, dù ở xa cha nhưng cha vẫn luôn dõi mắt theo từng bước chân của con như thuở nào. Đối với con, cha là nơi bình yên nhất, nuôi lớn tâm Bồ đề trong con.

Ngày mai, con sẽ vẽ thật nhiều dấu chân cho cha. Dấu chân ấy mang tên “Ngày mai”. Ngày mai con sẽ luôn bước đi…

 

CÁT HẠ

 

 

 
 
simple stats
lượt đọc kể từ Mùa Phật Đản 2552 - 2008