KIẾP NÀO CÓ YÊU NHAU...
TOẠI KHANH
Bước vào một phòng kính trông như chiếc thang máy bằng pha
lê trong suốt, tiếp theo là một động tác nhanh gọn như búng ngón tay vào một
nút bấm, người con gái ấy đã lùi ngược mấy ngàn năm để trở về quá khứ tìm
thấy tất cả những gì tưởng đã vĩnh viễn mất dấu. Chuyện cũ được tái hiện
bằng tất cả hình hài vốn có.
Trong kinh điển Pali có nói đến hai khả năng kỳ đặc của một
người chứng đắc thắng trí là Túc Mạng Trí (Pubbenivàsanàna), khả năng nhớ
lại những tiền thân của mình hay người và Vị Lai Trí (Anàgatamsanàna), khả
năng thấy trước những chuyện đời sau. Tôi đã bắt đầu bài viết với một câu
chuyện giả tưởng mà người con gái trong đó đã sử dụng một thứ kỹ thuật hiện
đại gần giống với Túc Mạng Trí để tìm về dĩ vãng nhưng không phải chỉ là nhớ
lại, mà là một sự tái hiện rất cụ thể. Tôi muốn nói gì qua cách so sánh ấy?
Trong một bài viết trước trên một trang web Phật giáo, tôi
từng nhắc rằng thế giới Thi Thiết không bao giờ vô thường, vì nó chỉ là
những khái niệm. Khái niệm chỉ có thể bị lãng quên chứ không thể vĩnh viễn
biến mất. Chỉ vì nó không là cái gì đó thực hữu. Nó còn đó, mất đó và mất đó
nhưng còn đó. Nó mất trong niềm quên và tái hiện trong nỗi nhớ…
Nói vậy, chúng ta có thể bất tử không? Dĩ nhiên là được.
Như chính khoa học hiện đại cũng chấp nhận giả thuyết rằng người ta sẽ đạt
được tốc độ ánh sáng khi trở thành cái gì đó giống hệt ánh sáng. Theo
A-Tỳ-Đàm của nhánh Nam Truyền, ta cũng có thể vĩnh sinh khi ta chỉ tồn tại
trong khái niệm. Nói vậy, khái niệm là giải pháp duy nhất cho ước mơ trường
sinh. Quá khứ có thể tái hiện trong hình hài những khái niệm. Cả tưởng lai
cũng vậy, nó hoàn toàn có thể được nhìn thấy qua những hình dung, một tên
gọi khác của khái niệm. Ta không thể bất tử trong hình hài của Danh Sắc, của
một thứ hiện hữu y cứ trên các năng lượng duyên tạo. Còn lệ thuộc vào duyên
sinh, nghĩa là còn phải chấp nhận duyên diệt. Đó chính là căn bản của giáo
lý Duyên Khởi. Và tôi trộm nghĩ đó cũng là một nguyên tắc Vật lý và cả Sinh
Học. Vạn vật sinh diệt trong một sự tương ứng như vậy đó. Ăn dâu thì phải
nhả tơ, cây chuối thì phải ra buồng, việc xong thì phải chết. Đến trong khói
sương thì phải đi trong sương khói. Muốn được trường tại cùng hư không thì
phải hoá thân vào một hình thức tồn tại giống hệt hư không.
Bài học đó là một công thức căn bản cho vô số chuyện đời,
kể cả việc tu học. Muốn trọn kiếp không quên đạo thì phải biến những lời
kinh văn tự thành một thứ sinh lực trong tâm khảm. Kinh điển bằng giấy thì
dễ mục nát, kinh điển trong computer thì cũng có thể bị tẩy xoá. Chỉ có kinh
tượng trong lòng người tử vì đạo thì mới hằng tại một đời. Giấy tốt sẽ lâu
mục, máy tốt sẽ lâu hư, chữ nghĩa nhờ vậy còn hoài. Càng lệ thuộc những nhân
tố phù hư thì sự tồn tại càng ngắn ngủi. Tình yêu chỉ dựa vào bóng sắc ngoại
diện sẽ tàn phai khi ngoại diện tàn úa. Tình yêu sẽ bất tử khi nó tồn tại
trên cái gì đó không lệ thuộc năm tháng. Lời xưa cũng nói tượng đất kỵ nước
và tượng gỗ kỵ lửa. Chỉ có kim cương là lâu bền. Nhưng hơn cả kim cương, cái
gì càng giống hư không thì sẽ trường tại gần như hư không. Chung quy, hình
thức tồn tại sẽ quyết định thời gian tồn tại. Ừ thì, kiếp nào có yêu nhau…
Toại Khanh
 |