Mẹ Là Bóng Mây Của Con

ĐINH THỊ HẢI YẾN

 

Khi con xem Đại đức Thích Thiện Thuận giảng ý nghĩa của tình mẹ qua chủ đề "BÓNG MÂY" con thật sự rất cảm động. Thầy từng nói khi mẹ mình khóc thì chắc chắn mẹ đã chịu rất nhiều đau khổ thì nước mắt mới chảy. Con đã chứng kiến mẹ con khóc...

Mẹ khóc rất nhiều, lúc đó thực sự con thương mẹ lắm và con rất đau lòng, nhưng con không biết phải làm sao để an ủi mẹ. Con chỉ biết ôm mẹ và rơi lệ cùng mẹ.

Ngày xưa gia đình mẹ rất nghèo, ông ngoại của con lại bỏ gia đình mà đi, để bà ngoại con vừa làm mẹ vừa làm cha để nuôi năm người con gái, sáu mẹ con nương tựa nhau mà sống, nhưng từ khi bà ngoại của con qua đời ở Hoa Kỳ, thì mọi thứ trở nên rất tệ. Lúc ngoại bệnh mẹ và ba người dì của con bay qua đó để nuôi ngoại. Có những lúc mẹ con trực ở bệnh viện một mình, mẹ đã khóc rất nhiều vì cách đây chỉ vài tuần mẹ con cùng các dì vừa làm lễ "Mừng Thọ cho Bà" vậy mà giờ đây ngoại lâm bệnh nặng. Mẹ kể cho con nghe là lúc mẹ qua đây ngoại con rất mừng và tối nào bà cũng mở cửa phòng từng người và đếm đủ năm người con thì Bà mới an tâm đi ngủ. Lúc mẹ con phải về Việt Nam, mẹ nói với ngoại là: "Dú ơi, tụi con về, dú có buồn không?" Ngoại con trả lời là: "Buồn chớ, nhưng biết làm sao bây giờ!". Mẹ con khóc và hỏi Bà hãy về cùng mọi người nhưng Bà không đồng ý; vì Bà nói phải ở đây một năm nữa cùng người con gái út, chừng nào tụi con qua đây lần nữa thì mẹ sẽ về. Mọi người chuẩn bị ra sân bay, mẹ con nhìn thấy ngoại đứng ở đằng sau cánh cửa nhìn mọi người chuẩn bị về, mẹ con đã chạy lại ôm ngoại và khóc rất nhiều, thế là tất cả mọi người đều khóc.

Vậy mà bây giờ ngoại lại nằm trên giường bệnh và trước lúc ngoại mất ngoại đã mở mắt ra, nhìn thấy đông đủ năm đứa con gái và ngoại đã mất. Lúc mẹ con về xem bài giảng của Thầy, mẹ con đã khóc, khóc rất nhiều, con cũng đã khóc vì nghĩ mẹ thật tội nghiệp vì mẹ con đã mất đi một người mẹ. Tại sao mẹ con lại bất hạnh đến như vậy, con càng thương mẹ hơn. Bên cạnh đó là những rạn nứt tình cảm chị em của mẹ con, mấy dì của con đã giận nhau chỉ còn lại một mình mẹ đứng giữa mọi người. Thường cuối tuần con mới về nhà vì phải đi học ở xa. Lúc ăn cơm con cảm thấy tâm trạng của mẹ rất buồn, con hỏi nhưng mẹ ko trả lời, đến tối mẹ con đi thắp hương con đã bắt ghế ngồi xuống và hỏi mẹ. Con mới biết dì của con và mẹ vừa mới có một mâu thuẫn và mẹ vừa khóc vừa nói với con: con cố gắng học đi nếu lỡ mai này mẹ ko còn thì cũng học vấn để nuơng tựa... Con đã khóc lúc đó con chỉ muốn sà vào lòng mẹ. Thật tình con không hiểu tại sao khi bà ngoại vừa mất thì tình cảm giữa chị em của mẹ lại trở nên như vậy. Từ hôm mẹ khóc thì mỗi tối mẹ đều vào chùa tụng kinh, con nghĩ bây giờ chỉ có đi chùa và nương nhờ cửa Phật thì có thể mẹ sẽ hết buồn. Tối hôm nay con cùng đi chùa với mẹ, khi về tới nhà mẹ con đến chỗ để hình của ngoại và nói: "Ngoại ơi con nhớ ngoại lắm!" mẹ đã hôn lên tấm hình của ngoại. Từ nhỏ mẹ con đã cho con nghe và xem rất nhiều kinh phật nhưng con thích nhất là nghe cuộn băng "Ý NGHĨA VU LAN" và bây giờ con lại rất thích nghe bài giảng “BÓNG MÂY” của Thầy Thiện Thuận, con đã nghe rất nhiều lần vậy mà không tài nào cầm được nước mắt.

Có một buổi chiều khi đi học về con lại bắt bài giảng của Thầy nghe, con đã điện thoại về nhà và nói với mẹ: "Mẹ ơi mẹ có biết tại sao hôm nay con điện về nhà không? Vì bây giờ con rất nhớ mẹ..." Hình như khi nghe con nói mẹ lại khóc nên con nói: "Thôi mẹ đừng khóc, ngày mai con về nhà rồi mà". Và chiều ngày hôm sau con về nhà, con đã hôn mẹ rất nhiều, càng ngày con cảm thấy yêu mẹ hơn, yêu cha hơn và hơn hết con rất yêu gia đình này.

Con rất cám ơn Thầy, vì Thầy đã làm cho con hiểu hơn về mẹ mình. Thật lòng con cám ơn Thầy và tất cả các Thầy đã có những bài giảng rất hay.

 

ĐINH THỊ HẢI YẾN

 

nhấp chuột vào hình quả cầu để nghe bài giảng "Bóng Mây" của ĐĐ Thích Thiện Thuận

 

 

 
 
simple stats
lượt đọc kể từ Mùa Phật Đản 2552 - 2008