SỰ RA ĐI CỦA NHỮNG CHIẾC LÁ
Thích Phước Hạnh

Mùa Thu, mùa
“chịu tang” của những chiếc lá vàng. Mỗi chiếc lá chọn cho mình một cách
“chia tay”. Có những chiếc lá ra đi trong sự quằn quại khổ đau, dùng dằng
bịn rịn như thể không muốn lìa cành; có những chiếc “hấp hối” loạng choạng
buông mình một cách nặng nề sóng soài trên mặt đất... Ngược lại, có những
chiếc lá ra đi một cách nhẹ nhàng trong dáng điệu thướt tha như muốn hòa
điệu cùng cánh bướm vũ khúc “tiễn bạn lên đường!”. Những chiếc lá khác không
bàng hòang hối hả mà chậm rãi, thanh thản, an nhiên rơi mình trên thảm cỏ
xanh như thể một bông hoa say trong giấc ngủ yên lành.
Đời người có
khác chi một chiếc lá cuối thu: có những người ra đi trong bấn loạn, hối
tiếc, khổ đau, nặng nhọc. Lại có người ra đi như sự “trở về” một cách thanh
thản nhẹ nhàng như giũ đi chiếc áo cũ để thay vào chiếc áo mới, như bước lên
thuyền để sang bên kia bờ sông...
Để có được
sự ra đi trong thảnh thơi nhẹ nhàng và ngập tràn niềm tin ở ngày mai đó, mỗi
chúng ta hãy định nghĩa cuộc đời mình bằng sự “hiện hữu”, đừng
bao giờ là sự “sở hữu”; chúng ta hãy chọn phương châm “sống
với” chứ đừng “sống vì”. Thấu cảm được ý nghĩa về cuộc đời thì ta
mới nhẹ nhàng, thanh thản ra đi mà không vướng bận, không ưu phiền. Như ai
đó đã từng nói: “Ngày ta sinh ra đời, mọi người cười ta khóc. Hãy sống
như thế nào để khi ra đi mọi người khóc ta cười”.
Thích Phước Hạnh

|