CHUYẾN TÀU CUỘC ĐỜI
Việt dịch:
khuyết danh
Cuộc đời
giống như một chuyến du hành trên xe lửa: người
này lên tàu người kia xuống ga, có những tai
nạn, có những chuyện ngạc nhiên ở những trạm
này, rồi chuyện buồn tột bậc ở những trạm khác.
Lúc
ta chào đời cũng như khi ta bước lên xe lửa, ta
gặp những người, ta đã tưởng rằng họ sẽ ở lại
với ta suốt chuyến đi: đó là cha mẹ ta! Thật
không may, sự thật lại khác hẳn. Song thân đã
xuống một ga nọ, bỏ mặc chúng ta thiếu tình yêu
thương và sự trìu mến, thiếu tình âu yếm và sự
đồng hành của các đấng sinh thành.
Dù
sao, lại có những người khác lên tàu, họ trở nên
rất quan trọng đối với chúng ta: Đó là anh chị
em ta, các bạn bè và những người tuyệt vời mà ta
thương yêu.
Có
những người xem cuộc hành trình như một buổi dạo
chơi.
Có
những người khác lại chỉ thấy buồn rầu trong
suốt chuyến đi.
Có
những người luôn luôn hiện diện và sẵn sàng giúp
đỡ những ai cần.
Có
những người, khi xuống tàu, đã để lại một nỗi
nhung nhớ triền miên…
Có
những người vừa lên đã xuống ngay, chúng ta chỉ
vừa kịp thấy họ thôi…
Chúng
ta ngỡ ngàng vì một vài hành khách mà chúng ta
yêu mến lại ngồi ở một toa khác, bỏ mặc chúng ta
trong hành trình đơn độc. Dĩ nhiên, không ai có
thể cấm cản chúng ta đi tìm họ khắp nơi trên xe
lửa.
Đôi
khi, thật không may, chúng ta không thể ngồi bên
họ bởi vì chỗ đã có người.
Không
can chi… hành trình là như thế: đầy thách đố,
lắm giấc mơ, nhiều hy vọng… với những lần từ
biệt mà không biết bao giờ trở lại.
Hãy
cố gắng thực hiện chuyến đi cho tốt đẹp.
Hãy
cố gắng hiểu những người ngồi bên mình và tìm ra
điều tốt nhất nơi mỗi người.
Hãy
nhớ rằng vào mỗi khoảnh khắc của chuyến đi, một
người đồng hành nào đó có thể chao đảo và cần
được chúng ta thông cảm.
Chúng
ta cũng thế, chúng ta có thể chao đảo và sẽ luôn
có ai đó có thể hiểu chúng ta.
Mầu nhiệm
lớn lao của cuộc hành trình là ta không biết
được khi nào ta sẽ xuống tàu mãi mãi. Chúng ta
cũng chẳng biết được khi nào các bạn đồng hành
chúng ta cũng xuống tàu như vậy. Ngay cả người
ngồi ngay bên cạnh chúng ta cũng thế.
Tôi
nghĩ là tôi sẽ buồn khi rời con tàu... Chắc chắn
như vậy!
Chia
tay với tất cả bạn bè đã gặp trên chuyến tàu sẽ
đau đớn đấy; để lại những người thân yêu trong
cô đơn thì thật là buồn. Nhưng tôi chắc chắn
rằng một ngày nào đó tôi sẽ đến ga trung tâm và
tôi lại được thấy họ đều đến với một hành trang
họ không hề có khi bước lên tàu.
Ngược
lại, tôi sẽ sung sướng vì được góp phần làm cho
hành trang của họ tăng thêm và phong phú hơn.
Các bạn
mến! Tất cả chúng ta, hãy cố gắng thực hiện một
cuộc hành trình đẹp và hãy để lại những kỷ niệm
đẹp về chúng ta khi chúng ta xuống tàu.
Với
những ai đang cùng tôi du hành trên chuyến xe
lửa cuộc đời này, xin cầu chúc quý vị Thượng Lộ
Bình An!
Bản
chuyển thơ của Cư sĩ Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(pdf)
Lời Hay Ý Đẹp
NGUYÊN BẢN PHÁP VĂN:
LE TRAIN DE LA VIE
Il y a quelques temps, j'ai lu un livre ou
la vie était comparée a un voyage dans un train.
Une lecture très intéressante.
La vie est comme un voyage dans un train:
on monte et on descend , il y a des accidents,
à certains arrêts il y a des surprises et à
d'autres
il y a une profonde tristesse
Quand on naît et qu'on monte dans le train,
nous rencontrons des personnes et nous croyons
qu'elles resteront avec nous pendant toute le
voyage:
ce sont nos parents!
Malheureusement la vérité est toute autre.
Eux ils descendent dans une gare et ils nous
laissent sans
leur amour et leur affection, sans leur amitié
et leur compagnie.
En tous cas, il y a d'autres personnes qui
montent dans
le train et qui seront pour nous très
importantes.
Ce sont nos frères et nos soeurs, nos amis et
toutes
les personnes merveilleuses que nous aimons.
Certaines considèrent le voyage comme un petite
promenade.
D'autres ne trouvent que de la tristesse pendant
leur voyage.
Il y a d'autres personnes toujours présentes
et toujours prêtes à aider ceux qui en ont
besoin.
Certains quand ils descendent laissent une
nostalgie pour toujours….
D'autres montent et descendent tout de suite et
nous
avons tout juste le temps de les croiser…
Nous sommes surpris que certains passagers que
nous aimons,
s'assoient dans un autre wagon et que pendant ce
temps nous
laissent voyager seul.
Naturellement, personne peut nous empêcher
de les chercher partout dans le train.
Parfois malheureusement nous ne pouvons pas nous
asseoir
à côte d'eux car la place est déjà prise.
Ce n'est pas grave…le voyage est comme ça:
plein de défis de rêves, d'espoirs,
d'adieux….mais sans retour.
Essayons de faire le voyage de la meilleure
façon possible.
Essayons de comprendre nos voisins de voyage et
cherchons
le meilleur en chacun d'entre eux.
Rappelons nous qu'à chaque moment du voyage un
de nos
compagnons peut vaciller et peut avoir besoin de
notre compréhension.
Nous aussi pouvons vaciller et il y aura
toujours
quelqu'un pour nous comprendre.
Le grand mystère du voyage est que nous ne
savons pas quand
on descendra du train pour toujours,
Nous ne savons pas non plus quand nos compagnons
de voyage
feront la même chose.
Même pas celui qui est assis juste à côte de
nous.
Moi je pense que je serai triste de quitter le
train….j'en suis sûr!
La séparation avec tous les amis que j'ai
rencontrés dans le train sera
douloureuse, laisser mes proches seuls sera très
triste.
Mais je suis sûr qu'un jour ou l'autre
j'arriverai à la gare centrale et
je les reverrai tous arriver avec un bagage
qu'ils n'avaient pas quand
il sont montés dans le train.
Par contre je serai heureux d'avoir contribué a
augmenter
et enrichir leur bagage.
Nous tous mes amis, faisons tout le possible
pour faire un bon voyage
et essayons de laisser un bon souvenir de nous
au moment où nous
descendrons du train.
A ceux qui font partie de mon train, je souhaite
un BON VOYAGE!
|