Đành Phải Vậy Thôi
...
Lê Khắc Kiều Lục
Chủ nhà pha trà xong, đặt chén trà lên chiếc bàn
nhỏ phía trước mặt khách, và đậy nắp lại. Sau đó,
chủ nhà dường như chợt nhớ ra điều gì, tiện tay
để tay để ngay phích nước nóng (bình thủy) trên
mặt đất, vội vàng đi vào phòng trong, lập tức có
tiếng mở cửa tủ và tiếng lục tìm đồ.
Đến làm khách là
hai cha con, cô con gái mười tuổi đang đứng chổ
cửa sổ ngắm hoa, còn ông cha thì vừa chạm ngón
tay vào cái tay cầm nhỏ nhắn của chén trà. Bỗng
“bùm” một tiếng, phích nước nóng trên sàn bị đổ
và nổ tung. Cô con gái giật thót người, quay lại
nhìn. Sự việc tuy hết sức đơn giản, nhưng lại
dường như là một điều lạ kỳ:
hai cha
con họ đích thực không hề chạm vào. Lúc
chủ nhà đặt phích nước ở đó, tuy phích nước có
hơi lắc lư, nhưng nó không đổ ngay lúc đó.
Người chủ nhà nghe
tiếng nổ, vội vàng đi ra, trong tay cầm một hộp
kẹo sôcôla. Vừa vào phòng khách, chủ nhà theo
phản xạ, thoáng nhìn sàn nhà bốc lên hơi nước
nóng hổi, luôn miệng nói: “Không sao! Không
sao”
Người cha tựa như
muốn giải thích ngay với chủ nhà điều gì đó,
nhưng kìm lại.
“Tôi thực sự xin lỗi!”, người cha nói “Tôi
đã đụng vào nó”.
“Không sao đâu”,
người chủ nhà một lần nữa chứng tỏ là không sao
cả.
Lúc ra về, cô con
gái hỏi cha: “Cha ơi, có thật là cha làm đổ
không?”
“… Cha đứng gần
nó nhất”, người cha nói.
“Nhưng cha không
làm đổ mà. Lúc đó con đang nhìn bóng của cha ở
trong tấm kính. Cha không hề động đậy mà!”
Người cha cười, “Vậy
con nói thử xem phải làm sao?”
“Do sàn nhà
không bằng phẳng nên phích nước nóng tự đổ. Lúc
chú Lý đặt nó xuống thì nó đã bị lay động rồi,
lay qua lay lại thì đổ thôi. Cha, vì sao cha lại
nói là do cha…”
“Điều này làm
sao chú Lý nhìn thấy được?”
“Mình có thể nói
cho chú ấy biết.”
“Không được đâu
con ạ”, người cha nói, “Thà rằng nói là
do cha đụng vào, nghe còn thấy có lý hơn. Có lúc,
con thật sự không hiểu là chuyện gì nữa,
con càng
nói thật thì nó lại càng như giả dối, và
càng khiến
cho người ta
không thể tin
được”.
Cô con gái im lặng
một lúc lâu, “Chỉ có thể như vậy sao hả cha?”
“Ừ, đành phải
vậy thôi”.
Lê Khắc Kiều Lục
biên dịch
(theo
Hoa
Linh Thoại)

|