MỘNG LÀM BỒ TÁT GIỮA ĐỜI
THƯỜNG
Cư sĩ
Liên Hoa
Kính tặng những người nguyện mang chiếc áo cô
đơn vì tấm lòng bồ đề mong đem chất liệu từ bi-trí
tuệ đạt được chia sẻ đến mọi người!
Đưa tay vuốt lại tóc xanh
Thênh thang mây gió thong dong một đời
trần gian vẫn thở nụ cười
sang trang giấy trắng, chở Chân không về…
Người đi bỏ lại khoảng đời
thơ kinh nguyện mở, chép lời trên y
một mai, nơi chốn bụi trần
gặp nhau, niệm tiếng “nam mô” chân tình…
Minh Thanh
Trong kinh Hoa
nghiêm nói rằng “tâm như nguời hoạ sĩ” vẽ
lên tất cả mọi cảnh đời của thế nhân, dù phàm
hay thánh, trên bước đường sanh tử.
Mỗi một niệm khởi là một pháp phát sanh. Mỗi một
pháp là một cảnh đời vừa tạo dựng, do những nhân
duyên liên hệ tác động, hỗ tương từ quá khứ,
hiện tại dẫn đến tương lai vô định.
Trên con lộ thênh thang của vòng trầm luân, êm
dịu như mật ngọt, hay mặn như muối biển đại
đương, và mỗi người là hành giả cho chính cuộc
đời mình.
Có người buông trôi theo dòng đời, lấy đắng cay
làm chất liệu sống với vinh nhục, thành bại …
của tài sắc danh thực thụy…. Có người mong muốn
vẽ lại cuộc đời mình bằng những ảo ảnh sáng tạo,
vẽ vời, nương hình bắt bóng, lấy giả làm chân,
lấy khổ đau làm mùi hạnh phúc. Nhưng, cũng có
người dừng chân lại, đón gió cỡi mây, sống thực
với đời thường, tiếp cận với lòng, với tâm mình,
tạo những niệm lành, vì mình và mọi người trong
cuộc lữ nhân sinh. Mỗi người chính là tác
nhân của chính hành động của mình.
Ngày 21.02.2009 vừa qua, tại Thiền viện Cát
Trắng ở Florida đã tổ chức buổi lễ xuất gia cho
một thanh niên Phật tử. Theo nhiều người tham dự
kể lại, buổi lễ rất là cảm động, vì có sự hiện
diện đông đủ của hai bên gia đình: cha mẹ, thân
nhân, bạn bè…bên người thanh niên xin “thế phác”
và bên người yêu của chàng thanh niên.
Không ai biết rõ được tình yêu của hai người ra sao, chỉ biết rằng
chàng thanh niên đó đã quyết định xuất gia, từ
bỏ con đường thế tục, sống giữa chợ đời, sống
bình thường với đời sống hôn nhân.
Họ là những người trẻ, thanh niên nam nữ với lứa
tuổi đầy hy vọng, dấn thân, có sự nghiệp, đang
sinh sống ở xã hội văn minh vật chất sung túc ở
Mỹ… Nhưng, chàng đã chọn con đường thênh thang,
hiến thân vì lý tưởng, sống cho mọi người.
Có nước mắt đã tuôn rơi, có những con tim thổn
thức, lòng quặn thắt, khổ đau. Đứng về tình cảm
cá nhân, đời thường… thì cuộc tình nầy chưa trọn
vẹn… theo nghĩa phải được sống chung, đẹp đôi,
riêng biệt; nhưng trên một phương diện khác,
có ích lợi cho cuộc tình, cho con người và ước
nguyện đem hạnh phúc riêng của mình biến thành
hạnh phúc nhân lên cho nhiều người, thì đây là
một mối tình tuyệt đẹp, lý tưởng hoá.
Năm 1999, cũng vì cảm xúc hạnh nguyện của một cô
gái, chối bỏ tình yêu đang nở rộ, mái tóc huyền
tha thướt đã trôi vào dĩ vãng, và đôi mắt không
còn là đáy hồ thu… quyết chí xuất gia trở thành
một ni cô, dâng hiến cuộc đời xuân trẻ vì lý
tưởng giải thoát và vì nguyện lớn giúp nhân sinh…
tôi đã tập tễnh sáng tác bài thơ “Một thoáng
vô thường” để tưởng nhớ đến, kính tặng và
nay, thì hoàn cảnh ngược lại - Sự xuất gia của
một thanh niên trẻ tuổi.
Bài thơ nầy được cảm xúc viết ra khởi nguồn từ
những hình ảnh đẹp đó, như một đóng góp, một
chia sẻ, dù rằng tác giả chưa gặp mặt đôi tình
nhân nầy, dù lời thơ thô thiển, ý thơ cạn cợt….
nhưng, như một tấm lòng kính tưởng đến, cho một
người dám hy sinh hạnh phúc cá nhân, ra đi vì lý
tưởng làm đẹp cuộc đời qua giáo lý Từ Bi Hỷ Xả
của Đức Phật.
Lạy Đấng Từ Phụ, chúng con là những người Phật
tử tại gia, có gia đình, vợ con, sống đời trần
tục, với những tranh giành vì cuộc mưu sinh, nhà
cửa, áo cơm v.v… nhưng, do thấm nhuần hương vị
của Pháp Phật, thường tu tập, nuôi lớn căn lành
và chưa một ngày nào là chúng con không xuất
gia, thực hành giáo lý một cách cẩn thận,
với nỗ lực chân chánh, chuyên cần, nhìn rõ ba
độc si tham sân, tập bỏ con đường ác, tạo các
thiện duyên vì ích lợi cho mình, gia đình, xã
hội và cho con người.
Sự xuất gia của chúng con không có hình, không
có tướng, không hoại sắc hoại hương, không nâu
sồng, tóc cạo… Nhưng vì đời sống hướng thượng,
vì lý tưởng cao đẹp, vì những hình ảnh thanh
thoát, tự tại của Đấng Cha Lành, của Thầy Tổ, vì
giáo Pháp cao đẹp giải thoát… chúng con đã
đang chuyển tâm, quán tưởng, nguyện dấn thân
tiếp bước chân đi trên con đường vô thường,
huyễn ảo… như ước vọng…
Đêm đổ về, trời khuya khoắt
Nhìn xuyên qua khung cửa sổ
bầu trời trong veo, vắng mặt những sợi mây
ánh trăng non lơ lửng, mỉm cười tỏa sáng
muôn vì sao lấp lánh
chúc mừng cuộc sống của hành tinh
đời vẫn mới tinh, luôn luôn tươi đẹp…
đã bao ngày đêm,
thời gian sáng tối vội vã trôi qua
chưa bao giờ nắm bắt được
cuộc tử sinh của một kiếp người.
- Hãy ngủ đi em,
dù là mộng khổ đau hay mộng đẹp
dù vạn hoa biến hoá bóng lung linh
dù một chút tình mơ còn rơi lại
nhưng ngày mai, trời lại sáng
hãy giúp anh can đảm
dấn bước ra đi
không phải vì tình đời đen bạc
không phải vì thay dạ đổi lòng
bốn Thánh đế, anh miên trường dẫm bước
Khổ là nguồn, là gốc của vọng mê
Anh đang Tập để rời vòng sanh tử
Diệt ái mộng cho đường đời rộng mở
Đem Đạo vàng chia sẻ khắp sinh linh
Cám ơn em, lòng son êm dịu quá
với tình em, anh bối rối bao lần
vì mắt đỏ hoe, đôi lần làm chùn bước
nhưng nếu chỉ có em, tình ta sao nhỏ bé
giam chúng mình hạn hẹp cuộc nhân sinh
Khổ- nào ai không trải, đầy nước mắt đại dương
Tình- nào ai không nợ, nặng sánh núi non
Hãy bỏ đi em,
cứ xem như là huyễn mộng
anh mong ước tình ta mở rộng
lời tình thương ban rải khắp mọi người
chỉ nơi đó, ta trở về Chân giác
và có em trong cát bụi bao la……
- Này anh, tấm lòng anh, em thấu hiểu
nhưng anh đi rồi, em sẽ ra sao?
Nhìn kỷ niệm bao năm, dù là gió thoảng
lại nặng lòng, tuổi trẻ quạnh hiu
nhưng thôi! Anh….
lời đã nói, tình nào cản được
lòng đã nguyền, đời thì có xá chi
anh cứ đi mang đời rộng lớn
cuộc tang bồng rũ sạch, bỏ lại sau lưng
trở về căn nhà xưa cũ, phủi lần bụi thấm
sạch trong tâm, đem giáo pháp vào đời
đời của anh và đời của tha nhân…
em dừng đây, sắp xếp lại cuộc đời
gửi mộng cũ người xưa vào hư ảo
chép tình yêu lời Bát Nhã Tâm Kinh
trong không sắc, sóng ba đào lặng về nguyên thủy
mộng đời thường, em lót nằm gối Chân Không
Ở nơi đây, tình bay thơ mộng đẹp
chuyện đời thường rời mất dấu trăm năm
còn lại đây, vờn bắt cánh sen hồng
muôn loài thương, sống an lành thanh tịnh
trong lăng kiếng cung Trời Đế Thích
có ảnh anh, em, cùng vũ trụ bao la
ồ vui quá, cảnh giới Hoa Nghiêm tuyệt sáng
tình đôi ta, nhờ pháp Phật nhiệm màu,
lòng rộng mở, muôn đời cất cánh bay cao
mùi hạnh phúc trần gian,
trở thành điều kỳ diệu
và muôn loài sống Hạnh Phúc Chân Tâm …..
Ngày 04.03.2009
|