Bước Chân Chưa Vững
Quán Không
Ánh nắng chiều chia đôi mảnh sân rộng. Tôi ngồi
trong bóng mát nhìn bóng tối sẫm sẽ lan dần cho
đến cuối chân trời trước mặt, và hồi trống thúc
dồn, báo chiều tàn.
Chúng
tôi có một buổi tối yên lặng sau một ngày lao
xao, công tác trên ruộng đồng miên man như không
có ngày chấm dứt.
Đêm
không trăng, ánh đèn hắt ra mờ mờ. Bóng tối mù
mù khiến mỏi mắt, dù có mở to mắt vẫn không thể
thấy gì xa hơn khoảng sáng của bóng hắt. Đêm
không trăng người trong xóm cũng không tụ tập ra
đường nói cười như đêm rằm. Để không khí tĩnh
mịch lại thêm tĩnh mịch.
“Đèn
thị thành ngọn xanh ngọn đỏ,
đèn
miền quê ngọn tỏ ngọn lu,
Tôi
về học lấy chữ tu,
dẫu
cho phải đến thiên thu cũng…”
Không
biết phải “cũng…” thế nào, tôi tìm chưa ra chỉ
một chữ nói cho hết tâm nguyện.
Bạn ở
chốn thị thành, cười khi nghe tôi sửa lại một
chút câu ca dao đó. Bạn thường cười, nhưng có
một chút nghĩ ngợi khi ngồi yên lặng cạnh tôi.
Với khối lượng công việc quá nhiều, bận rộn và
bận rộn dồn dập, hết bài tham luận này tới bài
tham luận khác, hết buổi giảng này đến buổi
giảng khác, bạn không có thời giờ để nghĩ ngợi
thêm.
Hết
đại hội này đến đại hội kia, lịch công tác của
bạn dầy đặc. Sao mà lắm đại hội thế nhỉ. “Thì
họp cho thông cảm với nhau mà!” bạn nói với
giọng chế giễu. Tôi nhớ những buổi họp giao ban
ở trường, cũng kiến nghị này kia nghe rất đạt,
tưởng như sau cuộc họp sẽ có một cuộc chấn động.
Nhưng sau đó thì mọi chuyện bình lắng như chưa
có buổi họp xảy ra.
“Không nên đi họp với một bộ mặt đăm đăm, sửa
đổi gì được nào! Vui lên cho không khí dễ chịu
một chút.” bạn thường nói nhỏ với tôi như thế
trước buổi họp. Tôi không được như bạn đành chịu
thua lui ra.
Tôi
về nơi xa xôi này, con đường đất bụi mù, chú bé
lấm lem đi ngang tôi cất tiếng thưa chào. Ngày
thường trông lem luốc như thế cũng phải thôi, em
còn cắt cỏ cho bò ăn, giúp mẹ dọn hàng. Ngày chủ
nhật đến chùa trong chiếc áo lam, quần xanh, gọn
gàng sáng sủa, tôi nhìn không ra, khi em chào
tôi trong khuôn viên chùa. Những giọng hát như
hét, cùng tiếng vỗ tay chưa đồng nhịp, tạo thành
một ban hợp ca đặc biệt, dù vị huynh trưởng đã
hết sức tập cho. Buổi cơm trưa sau ba tiếng niệm
Phật, có những giọng niệm còn ngọng, thật hồn
nhiên. Khuôn khổ ngăn nắp, không phải một ngày
một tháng.
Chú
bé nhỏ ngày xưa lem luốc, bây giờ với học bổng
đã vào đại học, đến chào tôi để lên thành phố.
Hình ảnh chập chững vào đời, xa nhà lên thành
phố học, nhắc tôi nhớ, cậu bé đến chùa xin xuất
gia. Chú vừa thi vào đại học, đến chùa công quả,
phát tâm xuất gia. Giấy báo thi đậu về đúng ngày
chú lên thầy xin xuất gia. Quyết tâm quyết chí
đến thế.
Vài
tháng trước bạn chú đến thăm, báo tin vừa ra
trường, nếu ngày đó chú không xuất gia thì bây
giờ cũng ra trường. Dù rằng chú bảo, con không
ân hận về quyết định của mình. Nhưng tôi đọc
trong ánh mắt xa xăm kia, một hoài bão hơi lệch
hướng ban đầu.
Tôi
không có một lời khuyên giữ chú lại, những lý do
giữ chân chú càng lúc càng nhạt dần. Bài vở
trong những buổi học đã bắt đầu chểnh mảng. Chú
còn chần chừ vì vào lý do nào đó. Rời bỏ một môi
trường đâu dễ. Ngày tôi rời bỏ phố thị về đây,
cũng chần chừ như chú trước khi rời bỏ nơi đây
trở về phố thị.
Lúc
đó tôi sợ buông cán bút cầm cán cuốc, một đời
trong rừng sâu, còn chú chú sợ gì. Chú sợ buông
xuống những lời nhắc nhở mang vào những cám dỗ
rình rập bước chân người trẻ ư.
“Con
đi chắc ít nhất mười năm.” Tôi biết lòng chú
thầm nghĩ, xong tiến sĩ chú sẽ trở về. “Con
đường nào cũng có lý của nó” tôi nói thế, để chú
yên lòng. Chú đã lên phòng thầy nhiều lần, rồi
lặng lẽ đi xuống. Nhìn hình ảnh đó giống ngài
Thần Tú lên trình kệ, người ướt đẫm mồ hôi, hơn
mười lần cũng không trình được, bèn viết bài kệ
lên vách. Chú chưa biết phải viết lên đâu, để
được chấp nhận.
Chú
vẫn chưa tin được “đâu ngờ tâm mình vốn
thanh tịnh”. Đâu ai có thể đặt niềm tin vào
tâm mình, chỉ có chính mình được niềm tin qua
năm tháng tu học mà thôi.
Niềm
tin chưa vững thì bước đi còn chập choạng lắm,
dù chọn con đường nào.
Quán Không
(theo
Hoa
Linh Thoại)


|