KHI CÓ TỈNH
Lê Vương
Thay vì nhận lỗi
mình đã vô ý, em lại xẵng giọng: “Tôi biết tôi
ngu”.
Tình huống đang
bực bội lại căng thẳng thêm. Cả phòng ngột ngạt,
ai đó muốn pha trò cho giãn ra cũng không dám.
Định lỗi về ai
cũng chẳng để làm gì. Cả hai đều đang thương tổn.
Người hết lòng lo lắng thì bực bội bởi sự vô ý
của người chung quanh. Người bị rầy nhắc thì tự
ái, buông ra những câu khiến sự tổn thương đôi
bên nặng thêm. Nhưng cả hai đều có sự hiểu biết
trong tu tập, nên sau giây phút đó đều lặng im
và tiếp tục trong công việc của mình.
Buổi chiều, một
người mở lời hỏi về công việc nào đó, người kia
trả lời bình thường, mối tương giao thân thiện
được thiết lập trở lại.
Hết ngày, một
người thở dài: Thật ra mình hơi nóng, nhưng bạn
ấy đã vô ý lại còn luôn tự quơ về những danh từ
nặng nề khiến mình đang bực, nghe nói lại bực
thêm, mà mình nói chỉ mong làm việc quan tâm đến
công việc một chút. Nhưng dù sao cũng là lỗi mất
bình tĩnh của mình.
Người kia cũng
giải bày với huynh đệ: Mình thường bị Sư huynh
la rầy vì sơ ý. Nhưng cứ hay rầy mình trước mặt
nhiều người nên mình tự ái phản ứng. Chớ biết Sư
huynh luôn thật lòng nhắc nhở những lời nói và
hành động vô ý vô tứ của mình thường làm hỏng
việc chung.
Lê Vương
(theo Hoa Linh Thoại)


|