Những Điều Cần Suy
Nghĩ Để Định Hướng
Cho Việc Tu Tập và Hoằng Pháp Lợi Sanh
HẠNH TRUNG
_ Như chúng ta
biết, theo Thiền tông, khi gần nhập Niết bàn,
Đức Phật truyền y bát cho Tôn giả Đại Ca Diếp
người chuyên tu hạnh đầu đà. Có phải chăng qua
việc này, Đức Phật muốn khẳng định rằng,
việc tiếp nối Đạo Giác ngộ, Giải thoát của Ngài,
thì phải có tu và là người thực chứng, chứ không
chỉ có tài trí mà nối truyền được.
_ Tại sao Ngài A
Nan là đại đệ tử thuộc hàng Đa văn đệ nhất, ghi
nhớ tất cả những lời của Đức Phật dạy trong 49
năm thuyết pháp, nhưng
lúc đầu,
không được dự vào hàng ngũ những vị đại
biểu của đại hội kiết tập kinh điển lần thứ
nhất?
Có phải chăng vì
quá thông minh, với trí tuệ siêu tuyệt, và là em
được làm thị giả, hầu cận Đức Phật, nên thị hiện
việc sinh tâm ỷ lại, dễ duôi, không nỗ lực tu
tập, nên lúc đầu không chứng được A La Hán và dự
phần vào kiết tập kinh điển lần thứ nhất để làm
gương mà dạy cho những người cầu Phật đạo sau
nầy!
_ Sau khi Thiền
tông truyền sang đông độ, đến đời thứ năm
Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn có số chúng đông trên 500
vị trong đó có Thiền sư Thần Tú là người
tinh thông Thiền giáo, làm thầy giáo thọ
cho đại chúng mà Ngũ Tổ không truyền y
bát cho, đợi đến khi ngài Huệ Năng, một
người không biết chữ, đến mới bày ra việc
viết kệ trình và cuối cùng truyền y bát
lại cho Ngài làm tổ sư đời thứ sáu. Qua sự
kiện này cũng như qua nội dung bài kệ:
“Thân
thị bồ đề thọ
Tâm như minh cảnh đài
Thời thời thường phất thức
Vật
sử nhá trần ai”
của Thiền sư
Thần Tú
Và bài:
“Bồ
đề bổn vô thọ
Minh cảnh diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật
Hà
xứ nhá trần ai”
của Lục Tổ Huệ
Năng
chúng ta có thể
thấy được sự chứng ngộ chân như thật tánh
và sự liễu giải trên ngôn từ cách xa nhau
như trời vực. Nói như thế không phải chúng
ta hoàn toàn phủ nhận ích lợi của sự
học tập kinh điển, nhưng ở đây chúng ta
phải thấy rằng vấn đề học đạo phải luôn
luôn đi đôi với sự hành đạo. Có hành đạo
chúng ta mới trải nghiệm thực tế. Ngược
lại, chúng ta chỉ lý thuyết suông thì
chẳng ích lợi được gì. Một ông bác sĩ
mới ra trường có tay nghề trải nghiệm chưa
bằng một cán sự y tế lâu năm! Đó là sự
thật.
_ Tại sao các
nước Phật giáo Nam truyền, thì hầu hết Đạo Phật
là quốc giáo và tồn tại cho đến bây giờ, còn các
nước Phật giáo Bắc truyền, thì có khi phát triển
mạnh, nhưng cũng có lúc bị tiêu diệt gần hết,
hoặc phải bị mai một?
Có phải chăng
những ai, y theo Kinh Di Giáo mà Tu, giữ đúng
giới luật và thực hành theo đúng hạnh của đức
Phật (trì bình khất thực, sống xả ly, tịch tịnh...)
thì sẽ mãi mãi được trường tồn và lợi lạc quần
sanh. Còn quá tuỳ duyên, phương tiện, hướng
ngoại tìm cầu thì sẽ dễ bị từ từ xa lìa chánh
pháp và rồi sẽ dễ bị diệt vong hay thành ma sự.
Qua những sự kiện
trên, chắc mỗi người con Phật chúng ta, đã thấy
rõ được việc hành trì tu chứng, là quan trọng
nhất. Không ai mà chẳng biết Lục tổ Huệ Năng ít
chữ, không đọc kinh được. Ấy vậy mà ngài đã khơi
nguồn tuệ giác cho dòng thiền Tào Khê tuôn chảy
rạng ngời khắp chốn, và tiếp nối đến tận ngày
nay. Phải chăng hiện tướng “mù chữ” chỉ để khẳng
định một điều chữ nghĩa chẳng qua là phương tiện
ban đầu nhập đạo. Hành giả cần phải buông bỏ chữ
nghĩa, bằng cấp và tri thức (sở tri chướng) mới
mong đạt đến sự chứng ngộ tự tánh, có như vậy
mới đạt được cứu cánh giải thoát và mới có đủ
đạo lực, năng lực để thực hiện nhiệm vụ hoằng
pháp, lợi sanh. Biết rằng "tu mà không học là tu
mù, học mà không tu là đãy sách", nhưng học là
để trạch pháp mà tu cho đúng lời Phật dạy, hầu
trở về với chân như, rồi mới tiến đến độ sanh
thì mới vững vàng, và điều đặc biệt cho chúng
ta chú ý nhất, theo thiển ý cá nhân tôi,
chúng ta phải luôn nhớ: “Nhơn Giới sanh Định
nhơn Định phát Tuệ”, thì Tuệ của ‘Vô sư trí’ đó,
mới chính là sự nghiệp của người tu, chứ không
phải qua học vị, hoặc mảnh bằng Cử nhân, Tiến sĩ,
hay sự vay mượn, nơi ‘trí hữu sư’ mà cho đó là
Tuệ.
Mỗi một người
con Phật, những người đang đi trên con đường
Giác ngộ, chúng ta hãy luôn ghi nhớ: “Phản quan
tự kỷ bổn phận sự, bất tùng tha đắc” và thường
tâm niệm rằng: “khi chưa chứng A La Hán, thì
chưa thể tin tâm mình được”. Nếu chưa biết lội,
mà vội nhảy xuống nước để cứu người, thì coi
chừng không cứu được người, mà có khi mình bị
chết đuối. Nếu chưa có của, mà muốn cho, thì lấy
gì mà cho. Nếu ý nguyện độ sanh quá cao, trong
khi chưa đủ đạo lực để cảm hoá người khác, mà
vội xuống núi, để cứu nhân độ thế, thì ‘cửa tùng
đôi cánh gài’ sẽ khiến cho ta, không vào được
cửa đạo và dễ bị chìm đắm trong sự níu kéo của
ngũ
dục trần
gian.
Hạnh Trung
(
Email: h_trungkinh@yahoo.com
)
|