VU LAN NHỚ MẸ

Thu Hoàng

 

Năm con mười tám tuổi

Mẹ đã vội xa nhà

Lòng con đầy xót xa

Ngày vô ra nhớ Mẹ.

 

Căn nhà tranh quạnh quẽ

Mảnh vườn không có ai

Mọc thêm đầy cỏ dại

Lá khô buồn bay bay.

 

Con còn nhớ những ngày

Đôi tay gầy của Mẹ

Mẹ một mình lặng lẽ

Lo nải chuối, buồng cau.

 

Vườn trước với vườn sau

Thơm mùi hương của bưởi

Luống rau màu xanh tươi

Một năm qua bốn mùa.

 

Ra đồng Mẹ cấy lúa

Ớt, cà, đậu xanh rì

Lại trồng thêm luống mì

Mẹ vất vả quanh năm.

 

Vào những tối đêm rằm

Mẹ thắp hương khấn nguyện

Cho con cháu bình yên

Vượt qua bao khổ cực.

 

Đêm dài Mẹ vẫn thức

Lo giấc ngủ đàn con

Làm sức Mẹ hao mòn

Mái tóc thêm sợi bạc.

 

Định mệnh sao độc ác

Chia rẽ tình mẹ con

Để cho con không còn

Tình yêu thương của Mẹ.

 

Khi con còn quá trẻ

Phải sống đời bơ vơ

Không biết đâu bến bờ

Nên đời con phiêu bạt.

 

Bây giờ con lưu lạc

Ở xứ người xa quê

Mùa Vu Lan lại về

Con nhớ ngày Mẹ mất.

 

Thắp nén hương cầu Phật

Khấn nguyện Mục Kiền Liên

Tiếp độ cho Mẹ hiền

Chóng trở về nước Phật.

 

Thu Hoàng

 

 

 

NGÀY MẸ MẤT

Thu Hoàng

 

Tin Mẹ mất con đang ngồi trên lớp

Con tưởng chừng như sét đánh vào tai

Lau nước mắt, lòng con lại thở dài

Thế là hết, đời con qua ngã rẽ.

 

Mẹ mất đi khi con còn quá trẻ

Tuổi thơ ngây con phải sống lạc loài

Từ ngày đó mắt con không còn lệ

Tim con như chết lặng giữa dòng đời.

 

Mẹ hiền ơi! Con còn luôn nhớ rõ

Cả một đời Mẹ lầm lũi gió sương

Thân Mẹ gầy với mảnh ruộng, bờ nương

Thương đàn con, Mẹ hy sinh tất cả.

 

Cha mất đi Mẹ một mình vất vả

Lo miếng ăn nên sức khỏe hao mòn

Quá gian khổ nên thân gầy Mẹ bệnh

Nhà lại nghèo Mẹ không đủ thuốc thang.

 

Mẹ mất đi đời chúng con lạc hướng

Vì miếng ăn, manh áo biết nhờ ai?

Vào đêm khuya, nước mắt cứ chảy dài

Con khổ lắm, mất tình thương của Mẹ.

 

Ngôi nhà tranh giờ đây quá lặng lẽ

Trong đời thường con cảm thấy bơ vơ

Lúc ốm đau không biết ai cậy nhờ

Lúc đói khát, biết nhờ ai giúp đỡ.

 

Kể từ đây việc học hành bỏ dở

Biết Mẹ buồn vì chưa toại nguyện lòng

Nhưng Mẹ ơi! cuộc sống quá long đong

Kể từ khi con quấn vành khăn trắng.

 

Có lắm lúc con thấy đời cay đắng

Sớm mất Cha, Mẹ cũng phải lìa đời

Trời xanh ơi! Sao vội nỡ cách chia

Tình mẫu tử để Mẹ buồn, con khổ.

 

Mẹ hiền ơi!

Khi còn Mẹ đời con còn tất cả.

Mẹ mất rồi con tất cả đều không.

 

Thu Hoàng

 

 

 
 
simple stats
lượt đọc kể từ Mùa Phật Đản 2552 - 2008