CHO ĐÊM TRỪ TỊCH

Quỳnh My 

 

 

Khi những ngày nắng ấm bỏ đi, từng cơn mưa đâu đó đợi chờ tiếp nối tìm về. Mùa đông chừng như rét mướt lê thê hơn những năm qua. Ở một ngã tư đèn đỏ chợt dừng, thấy thương quá đàn chim ríu rít, gọi nhau trên những nhánh cây và hàng dây cáp ướt mưa.

Lạ kỳ, chỉ riêng ở góc đường này, có đàn chim nhiều vô kể không biết từ đâu về tụ lại, suốt mùa đông chẳng kể chi mưa nắng, ngày đêm. Có lẽ nơi đây vào ngày lạnh nhất, vẫn ấm hơn nhiều so với nơi chốn của chim mỗi độ đông sang. Biết thế, nhưng trên quãng đường khuya lạnh lẽo trong mưa của đêm gần về sáng, lòng không dưng chùng xuống. Con đường dẫn vào bệnh viện không làm băn khoăn, e ngại khi lắng lòng nhìn thấu đất trời.

Những ngày ấm, lạnh, nắng, mưa. Những nụ cười ấm áp, lung linh như nắng. Những giọt nước mắt âm thầm rớt xuống nhẹ nhàng như cơn mưa kéo qua trời làm trắng xóa một màu. Những may mắn cùng bất hạnh, hạnh phúc và khổ đau chợt trở nên bé nhỏ, mong manh. Bởi tất cả rồi cùng ở lại, trở thành quá khứ theo từng phút giây hiện hữu qua nhanh.

Trong căn phòng thường lạnh lẽo vào mùa hè và ấm áp những ngày đông, chợt nhìn thấy nhiều những nét mặt khắc khoải lo âu, trong khi bên ngoài mưa vẫn rơi đều, màn đêm đã dần tàn. Thảo nào chính mình cũng nghe nhiều những lời chúc lành may mắn, bình an. Những vòng tay ôm ấm áp khi nói câu chào giã từ vào ngày làm việc sau cùng. Chuỗi ngày nghỉ dài đã lâu không có, giờ có thật nhanh nhưng sao thoáng gặp những băn khoăn. Từng đôi ngồi lặng lẽ, bên nhau. Có thể là một nửa của nhau, là mẹ con, là chị em hay là người bạn rất gần, cùng chờ nghe tên gọi. Khi nối bước theo sau cô y tá, có vài đôi mắt ngoái nhìn trở lại người thân, như gởi câu chào bịn rịn lặng thầm. Có đôi vòng tay ôm vội vã, dường như có nụ hôn gởi trao nhanh.

Ngoài kia, một ngày mới đã bắt đầu. Trong này, là những lao xao chuẩn bị, dặn dò. Bây giờ có lẽ là lúc cảm nghe mình thực sự thảnh thơi, bởi không còn bị lệ thuộc vào thời gian cùng nhiều hệ lụy quanh đời. Nằm yên nhìn mọi người tỉ mỉ, chu đáo và bận rộn vì mình, cho đến khi chiếc mền trắng được sửa cho ngay ngắn, những giọt nước từ túi nước biển treo cao nhỏ giọt chậm đều. Chiếc túi đựng những gì vừa trút bỏ, cô y tá cầm lên vội rời phòng trao gởi lại người thân. Chợt nhận ra ngoài chiếc áo rộng khoác hờ và họ tên được đeo vào cổ tay như chiếc vòng nhựa mỏng, mình chẳng còn gì trói buộc lúc này. Còn vài phút nữa sẽ vào phòng giải phẫu, cô có cảm thấy đang hồi hộp nhiều không? Nghe câu hỏi kèm nụ cười ấm áp từ người bác sĩ, khẽ lắc đầu để nghe thêm câu hỏi tiếp. Thật sao? Vâng, là điều có thật, vì tôi đang nằm nghe hơi thở của mình. Để mặc cho mọi chuyện đến, đi theo hơi thở vào ra, không chút bận tâm. Vậy là tốt quá rồi. Bây giờ mình bắt đầu đây! Chiếc giường di chuyển thật nhanh theo những bước chân. Chưa kịp đưa mắt nhìn chung quanh và than lạnh không thể nào chịu nổi, đã cảm nghe ngột ngạt, ngập chìm trong khoảng tối đen, cùng ý nghĩ thoáng qua nhanh. Khi góp mặt với cuộc đời là tìm đến một mình. Giờ coi như đang dọ bước trước khi ra khỏi, bởi trước sau cũng chỉ một mình thôi.

Chợt tỉnh dậy sau vài giờ chìm sâu trong giấc ngủ. Dường như có bàn tay nào nhẹ nâng niu trên khuôn mặt thật gần. Có lời thì thầm như tạ lỗi cùng ai. Những cơn mơ rời tiếp nối chợt dừng, để ngơ ngác hỏi thầm. Bao lâu rồi, có lẽ nào lòng chưa thật yên bình? Sao trong vô thức vẫn còn lang thang tìm kiếm. Khi đi tìm Phật, khi dõi mắt kiếm tìm chiếc bóng xa mờ. Tìm nơi đâu? Sao không phải phải là đây, là nơi tâm ở trong thân. Tiếng gọi ngọt ngào từ lâu lắm không nghe. Lời êm dịu nồng nàn lẽ nào chỉ có trong mơ hồ thức, tỉnh bây giờ. Phải chăng hai đường sắt song song lạnh lẽo, chỉ chạm vào nhau lúc toa tàu gặp nạn nạn chợt dừng. Hay là chỉ khi nào tưởng như sắp vuột khỏi tầm tay, những gì được coi là sở hữu mới hốt hoảng đưa tay níu lại.

Có giọt nước mắt nào vừa tràn khỏi bờ mi. Chợt thương người còn say đắm mê mờ trong giấc mơ đời, như thương chính mình chưa thoát khỏi nhiều chướng ngại, trên cuộc hành trình trước mặt. Lời yêu thương có thật, nhưng dường như chỉ thật ngay giây phút đó thôi. Khi nỗi sợ lo không còn hiện hữu, người sẽ quay về đoạn đường gai góc, mịt mờ. Trước mặt là hạnh phúc, sau lưng là đau khổ. Dù biết rõ ràng vẫn không thoát khỏi nỗi đam mê. "Thắng vạn quân, không bằng tự thắng chính mình." Chỉ một câu giản dị nhưng để thực hành không dễ chút nào.

Những giấc ngủ chập chờn, mộng mị đêm ngày vì liều thuốc giảm đau cực mạnh thưa dần. Thầm cảm ơn mỗi khi nghe tiếng gọi tên quen, để thoát nhanh ra khỏi vùng tâm thức như sương mờ giăng phủ. Khi nằm yên giống trẻ thơ, nhận sự chăm sóc ân cần từ những điều hết sức bình thường, cảm thấy mang ơn rất nhiều người ở quanh mình. Thấy quý làm sao đôi bàn tay cử động bình thường, đôi bàn chân thong dong những bước đến đi, đôi mắt nhìn lên trang sách thấy chữ không còn nhảy múa, nhìn cỏ hoa, cây lá xôn xao, nhìn mặt người thoáng hiện vui buồn, và hơn hết vẫn là được nhìn lại bầu trời ngập nắng cùng mây hay những cơn mưa...

Mưa đã ngừng theo ngày trở lạnh. Khi rời chỗ nằm, cho đôi chân và bàn tay chạm lại những thân quen, chợt nhận ra năm cũ đã dần qua. Những thăm hỏi ân cần qua những lá thư, những lời nhắc nhỡ, chúc lành qua điện thoại. Những bông hoa ngày tết và hoa mừng người vừa an lành trở về nhà... Tất cả như làm ấm lại mùa đông có nhiều quá những cơn mưa. Chợt mỉm cười nhớ câu quen thuộc, thường hay nghe từ đứa em xa. Dù nghỉ bệnh, nghỉ ngơi hay nghỉ vì mất việc, em vẫn cứ cho rằng mình "đang hưởng phước chư Thiên". Ngẫm sao thật đúng với bây giờ.

Qua đoạn đời dài, đây là năm duy nhất được đón xuân bằng một tháng nghỉ ngơi. Lòng ấm áp dù giao thừa chưa đến, khi nhận được công thức nấu món ăn đặc biệt dành cho đêm trừ tịch, từ người bạn đạo phương xa.

Công thức nấu cho đêm 30 tết

1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tỵ, oán thù...rồi để ráo nước

2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần

3. Trộn đều với một chút Tin Yêu, một chút Can Đảm, một chút Hy Vọng, một chút Chung Thủy

4. Ướp thêm gia vị Lạc Quan, Tự Tin và Hài Hước

5. Đem ngâm một lát trong dung dịch "những điều tâm niệm của mình"

6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào nồi Yêu Thương và nấu với lửa Vui Mừng

7. Đem ra ăn với Nụ Cười trong chén Bao Dung

…Để có một Năm Mới đầy Yêu Thương và Hạnh Phúc. 


Quỳnh My

 

 
 
simple stats
lượt đọc kể từ Mùa Phật Đản 2552 - 2008