Quán Lạ Bên Đời
….
Cư sĩ Liên Hoa
Một người lãng tử
đã rời xa quê hương yêu dấu, nơi ngút ngàn núi
rộng biển dài. Có những lúc lắng nghe lại tâm tư
mình thấp thỏm, mắt sâu đêm dài, đợi chờ như nắm
bắt được tất cả những chất mầu lý niệm trong tâm
thức, thấy ta có mặt nơi chốn địa cầu, thấy đời
phù du tựa áng mây lơ lửng trên cao, thấy mặt
mũi muôn đời sau những biến đổi, vô thường.
Có phải vô thường, em có mặt
thấy nhau, núi biếc đổ mưa nguồn
vắt tay nắm lại hư không đó
chợt thấy luân hồi đã khác xưa
ta tìm ký ức còn hoang vắng
đổ bến phương trời man mác non
ví von từng khúc đời xa lạ
mảnh ước muôn đời vẫn sắc son…
ngày mai, mặt nhật còn soi chiếu
vỡ bóng trăng vàng, mây ngát hương
miên trường ngôi đốt bao sầu vắng
có cánh chim non vỗ cánh về …
Một
mẫu trăng xưa đổ dồn lai láng, để ánh trăng chảy
dài theo năm tháng, một tâm tình cũ vắng bóng
luân hồi, có khi nghe lại mình sao vẫn thấy chơi
vơi trên bước đi tìm… Quán chiếu lại, nhìn lại
chính mình là nét đẹp của bước chân đi để về,
tìm trong gió lộng phương xa, thấy trong biển
thở rộn ràng, những hăm hở thuở đầu như đã đầm
lại, lòng có sắc son hơn, những lời nói bị chẻ
đôi để tìm lời vào chân ngữ, để bước trên đường
về dù là ngày tháng có rong rêu, thấy lại chính
mình vẫn là đoạn đường phải qua..
Hãy để
mặt nhật chiếu vào tâm để tâm hoang vắng, trơn
tru không tình mộng, như miên trường đốt sầu,
đốt mơ, đốt lòng mời gọi, xốn xang... tựa ngủ
trong thể thanh tịnh tâm, tựa như bắt từng giọt
hư không trên bầu trời, cho rơi vào không tịch,
để cho trăng có mặt, để cho cánh chim tự do vỗ
cánh bay về.
Anh có
thể vẫn nằm dài theo suối mộng, lưng dựa vào
núi, đầu gối vào hư không, chạy bắt hoa bướm bên
đường, chắt chiu lại những dòng ký ức, hoài niệm
và tháo gỡ những vấn vương, nghe lại tâm mình
đang thở theo dòng tư tưởng…
Em có thể đang
hoà mình trong mây ngàn, vô vàn không phương
hướng, nơi đâu ở trên bước đường trần, có thể
thấy nơi đó có trăng rơi rụng, có mắt sầu vương,
có trái tim mở rộng bên lưng đời, có từng vần
thơ toả ngời chân chất. Bàn tay năm ngón đã từng
vẽ nên cảnh đời, vân mây của các ngón đã từng tô
những thăng trầm, luân chuyển và mảnh tâm vẫn
như thuở nào trong vắt mầu đại dương, để cho
lòng thanh thản trên bước đường dấn thân, nơi
biết là huyễn nhưng vẫn đi vào vì đó là tấm lòng..
Gọi nhau trong gió lộng
gọi tên trong biển rộng
Tìm nhau rồi tìm nhau
Tìm nhau và tìm nhau
mắt xanh non ban đầu
lời nói sao ngọt ngào
trên đường về ngày tháng
ngàn đời còn vắng xa
ta gom mây để hỏi
ta vờn gió để nghe
đường trần sao mỏi mòn
dừng chốn ở chốn nao....
Người nào gom được mây, ai người hỏi
được gió… mây gió đi vào tâm để tâm nở hoa, để
bước đi có chỗ dừng chân.
Người lãng tử sẽ cười vang dậy hư không, biết bước chân đã vẫn còn đi
từng bước trên màu đất hoàng thổ của cõi tâm, mở
tâm để thấy rộng, mở mắt để nhìn hư không, và mở
dài tấm lòng chân chất thương con người..
Phải chăng đó là
bước đường phải đi, đang đi, và đó là cuộc gọi
vô tâm của dòng sanh mạng của con người, khi dẫn
dắt cả bầu trời theo từng hơi thở, cho tam mật
tương ưng, và ngôn ngữ đoạn diệt và từng mảng vô
ngôn bật dậy chan hoà trong tâm... Tiếng đó, lời
đó, tâm tình đó, chơn ngôn đó, âm thanh đó… giữa
đời và đạo, giữa phàm phu và cõi tâm Bồ Tát Quán
Thế Âm, có nơi nào cách biệt..
Ghi lại những
dòng tư tưởng tràn mật trong tâm, chợt nắm bắt,
thở lại...vì e rằng sẽ tan biến vào hư không...
Cư sĩ
Liên Hoa

|