Tết đến...
Chử Văn Long
Khi tôi còn nhỏ,
chưa biết phố xá thành thị là gì. Tuổi thơ chúng
tôi như chú chim sâu lích tích trong những mảnh
vườn quê thân thuộc. Bầu trời là cánh buồm nâu
bạc nắng trôi qua trước nhà rồi khuất bóng sau
khúc ngoặt của dòng sông, hoặc những đám mây
lang thang lúc mặt trời sắp lặn ngồi đợi mẹ về,
mắt dõi ra
cuối con đường xa hút, mong sao cái chấm trắng
của chiếc nón mẹ đội đầu lúc ấy hiện ra;
nhưng chỉ gặp những đám mây đổi hình cứ trôi đi
lờ lững trên nền trời trâu cợt, vừa giống đàn bò
gặm cỏ trên đồng lại đã tản đi đâu hết. Nhìn gợn
mây chơ vơ cuối cùng mới giống làm sao dáng chị
đang âu yếm bồng em...
Với chúng tôi
thuở ấy, những cái tết thường đến rất sớm trong
mong đợi. Từ chiếc áo mới mẹ hứa may sau dành
dụm thu hoạch mùa màng. Mái nhà tranh mới, mẹ
gặt rạ đồng về đánh tranh lợp lại cũng là dành
cho tết. Tết đến chầm chậm trong hồn từng ngày,
từng ngày một. Nó len vào cả giấc mơ đêm ngủ
trong chiếc ổ rơm rạ ấm nồng. Thứ hơi ấm mà đời
người bây giờ dễ gì có được cái cảm giác ấm êm
có khi còn hơn cả những khi nằm chăn đệm giàu
sang mà lòng đầy những thao thức toan lo... Tuổi
tác, tháng năm ngày thêm chồng chất, mà mỗi bận
nhớ về, tôi vẫn bồi hồi như vừa dụi mắt sau cơn
mơ, tuổi thơ như vẫn còn nguyên nơi đầu lưỡi, vị
ngọt củ khoai lang tứa mật vừa gắp khỏi nồi...
Lại nghe tiếng reo vui của những bắp ngô vùi
trong than củi, lép bép, lép bép, những tràng
pháo riêng tuổi nhỏ lựng thơm vị bùi ngọt bay
mãi đến giờ.
Lần
giở lại những cái Tết làng quê thơ ấu như tìm về
với niềm cổ tích được thời gian phong kín ướp
hương, mãi còn tươi nguyên màu sắc. Này bức
tranh gà phiên chợ huyện mẹ mua về treo trên
vách đất. Bộ lông rực rỡ làm sáng cả gian nhà
tre nứa đơn sơ. Này chùm khánh bạc rung ngân
trên đầu cây nêu giờ vẫn leng keng trong gió. Chú
lợn đất giấy những đồng xu trong bụng, nằm chặt
đáy hòm chờ mở ra niềm vui diệu kỳ như câu
chuyện về những bà tiên mang phép màu kỳ
diệu.
Tết dần đến cả
trong những trò chơi con trẻ dắt tay dìu nhau
quanh xóm chạy chơi. Chỗ này đám đánh quay chen
chúc vòng quanh những con quay gỗ bưởi, gỗ mít
ánh vàng như bông hoa vừa quay vừa ngủ trên một
bàn chân rất nhỏ. Chỗ kia những lỗ đáo, những
bàn khăng tíu tít hò reo! Con đường đất mịn sau
mùa tre rụng lá đã điểm những chùm hoa đơn như
ngọc trang điểm cho vẻ đẹp ngày xuân. Những giờ
học trước ngày nghỉ Tết như có lửa trong lòng.
Chỉ mong sao trống tan trường thật mau để còn
chạy vù về nhà cất sách, hòa vào những cuộc chơi
mà bạn đang đợi ngoài kia. Ngày ấy chúng tôi
không phải học thêm liên miên như các bạn nhỏ
bây giờ.
Thời
gian trong ngần như con thuyền trôi không tới
bến bờ... Rồi giây phút thiêng liêng đợi
trông cả năm đã đến: Giao thừa, pháo nổ đì đùng...
Cả đất trời như mở tấm màn nhung trang trọng đưa
con người vào thế giới thần tiên. Những vạch vôi
bột được rắc nơi đầu ngõ với nắm lá dứa dại buộc
vào chiếc cọc tre bên cổng bỗng có phép thiêng
ngăn ma quỷ không thể vào nhà! Tôi được mẹ thay
cho quần áo mới để ngồi cạnh mẹ thắp hương khấn
cầu trước bàn thờ hương khói tổ tiên... Nhắm
mắt lại, giờ tôi như vẫn được nghe những tiếng
xột xoạt của thứ vải “trúc bâu” hồ cứng nơi cánh
tay mình ngày ấy vuốt ve nhìn ngắm. Tôi thấy
mình bỗng thành đứa trẻ, hay đứa trẻ vừa biến
thành tôi khi năm mới vừa sang.
Chử Văn Long


|