Năm Phần Hương Tự
Tánh
Thích Nguyên Phước

1)Giới Hương:
Trong
tâm mình không quấy, không xấu ác, không tật đố,
không tham sân, không cướp hại gọi là “giới
hương”.
Phương pháp này
có liên quan đến phương pháp tu tập. Chư Tổ đã
chủ trương và đặt nặng về “tánh không”. Các Ngài
muốn thân khẩu ý chúng ta không nên chất chứa
những lời xấu ác tội lỗi, vì xấu ác này bởi do 3
nghiệp “tham, sân, si” nó sẽ dẫn vào các con
đường tội lỗi, do hành giả chúng ta không biết
tu, khi đã tu thì tâm chúng ta cần tự tâm mà
khởi tánh trong các thời như tụng kinh, ngồi
thiền, sám hối, trì chú v.v… làm sao cho tăng
trưởng các điều lành cần thực hiện tứ chánh cần.
Điều ác chưa sanh
đừng cho phát sanh
Điều ác đã sanh
khiến cho nó diệt
Điều thiện chưa
sanh khiến cho phát sanh
Điều thiện đã
sanh làm cho nó tăng trưởng...
2)Định Hương:
Tức
thấy cảnh tướng thiện ác, tự tâm không loạn, tâm
ta phải định, bình tĩnh nhẹ nhàng trong mọi hoàn
cảnh.
Ví dụ: Trước khi
khai kinh Sám hối ta đốt nhang niệm hương tâm
phải định, chú tâm một chỗ để quán tưởng các câu
nguyện, thành tâm sám hối, một buổi sám hối
trong toàn thể đại chúng thật thanh tịnh cả thân
lẫn tâm tư duy quán chiếu trong sự tịch tĩnh,
diệt trừ các vọng duyên. Tâm chuyên chú vào một
chỗ, đó là phương pháp chận đứng các phiền não
không cho phát khởi diệt phiền não bằng cách
quan sát để thâm nhập diệu lý.
3) Tuệ Hương:
Đây là
tự tâm sáng suốt, không ngại, tự tâm quán chiếu
tự tánh không tạo các điều ác, tuy tu các điều
lành, nhưng tâm không vướng mắc. Kính trên
nhường dưới, xót thương kẻ cô độc, nghèo cùng
khốn khó, thương tất cả chúng sanh.
Chư Tổ dạy từ cao
đến thấp, bằng cách tâm mình vô ngại, dùng trí
tuệ để quán chiếu tự tánh không tạo các điều ác,
tuy làm các điều lành không chấp trước cũng
không vướng mắc.
Ví dụ: Có rất
nhiều người tốt, khi giúp đỡ người khác, rồi lại
kể công, nhớ hoài, hoặc giúp người đó một mai về
chiều họ có điều gì không đúng với mình, nổi cơn
tức giận, hận họ rồi có thể từ cái tốt chuyển
thành cái hại người. Nên cái thiện còn mang theo
chấp trước, tức nó dễ biến thành cái ác. Vì vậy
ta không nên làm ác là được rồi.
Có một gia đình
thấy gia đình kia nghèo liền giúp đỡ, một hôm
con cháu có những lời không tốt. Hai bên kể lể
cãi nhau, đánh nhau. Sanh ra án mạng. Đó là việc
làm còn chấp trước thì không gọi là Tuệ Hương.
Kế đến còn phải
kính trên nhường dưới. Tổ dạy sự lý viên dung
“Lý” tức tâm vô ngại “Sự” viên dung không thiếu
sốt, trong Kinh Phật dạy: Phải trở về tâm tự
tính của chính mình. Người có trí tuệ đầy đủ 2
mặt sự lý không thiên lệch vậy.
4) Giải Thoát
Hương:
Tổ dạy, Tâm không
theo duyên, không nghĩ thiện không nghĩ ác, tự
tại vô ngại. Có như thế mới gọi là giải thoát
hương.
Chứng Đạo Ca của
Thiền sư Huyền Giác có câu “Ngũ uẩn phù hư không
khứ lai, tam độc thủy bào hư xuất một” (Thân năm
uẩn tụ tán như mây nổi hư không, không đến không
đi, tham sân si như bọt nước huyễn hư, chẳng có
cũng chẳng không).
Người có trí tuệ
thì không tham đắm, cần tu đừng để mất chánh
niệm là trong pháp ta được đạo quả giải thoát,
nếu để mất trí tuệ chẳng phải Đạo lại là phi kẻ
tục, không biết gọi tên gì cho đúng. Người có
trí tuệ là con thuyền vững chắc, vượt qua biển
sanh lão bệnh tử, mà cũng là vị thuốc hay chữa
lành mọi chứng bệnh, cũng là cái búa chặt đứt
dây phiền não. Vậy ta nên cầm lấy 3 món “văn tư
tu” mà làm lợi ích.
Người có ánh sáng
trí tuệ, tuy chưa có thiên nhãn cũng là kẻ minh
kiến có như thế mới gọi là giải thoát hương.
5) Giải Thoát
Tri Kiến Hương:
Tự tâm không chạy
theo thiện ác, đạt đến tâm sáng suốt trùm khắp
cả tri kiến rơi rụng, Phật tánh không chùm nơi
tâm, không kẹt nơi tịch. Cần học rộng nghe nhiều,
không nghĩ thiện, không nghĩ ác. Khi muốn đi vào
gỉai thoát bỏ thiện bỏ ác, thấy biết trên cõi
đời này, vì sao gọi Phật là Phật, thành tất cả
các tướng tức tâm, lìa tất cả các tướng tức Phật.
Mắt thấy tai nghe
thân tâm chứng kiến sự việc xảy ra, nhưng lòng
ngoài không bận, tâm vẫn thản nhiên, đưa cho tên
trộm chìa khóa để lấy tiền, điều ấy chứng tỏ cho
ta thấy, tâm ngài không vướng mắt. Tức giải
thoát được tất cả. Đây mới gọi là giải thoát tri
kiến hương.
Tóm lại chúng ta
cần phải có ngũ phần pháp thân hương. Một tự tâm,
hai thấy cảnh tướng ác hay thiện tâm không loạn.
Ba dùng trí tuệ để quán chiếu. Bốn tâm không
chạy theo cảnh lăn xả theo quần chúng, tiếp xúc
không thấy có mình có người. Dần dần dẫn dắt họ
đến bồ đề giải thoát tất cả các pháp thân tự
tánh.
Chư Tổ dạy luôn
vận dụng, các ngươi hãy nghĩ từ niệm trước niệm
này cho đến niệm sau, niệm niệm không theo sự mê
muội bao nhiêu tội nghiệp đã có từ trước đến hôm
nay đều xin sám hối. Nguyện tiêu diệt trong lúc
này vĩnh viễn không tái sinh trở lại!
Thích Nguyên Phước


|