Vô tình hay duyên
số…
Hoa Quỳnh Trắng

Sách vở vẫn ngổn
ngang trên bàn. Ánh mắt em vẫn nhìn về một chốn
xa xăm lắm, nhưng không còn vô hồn mà nó chỉ
đang ở một phương trời vô định.
Chị bất giác quay
sang phía em. Một bài thơ còn đang đọc dở trên
trang tập chưa khép lại. Chị nhìn em rồi nhìn
theo ánh mắt của em…
Bỗng em cười một
cách tinh nghịch: “Hay thật! một bài thơ”. Chị
biết không phải em muốn nói bài thơ ấy hay, mà
em đang muốn nói đến một điều khác, một điều em
sẽ kể cho chị nghe ngay đây.
Chị im lặng, nhìn
em mỉm cười: “Cô bé”. Ừa, chị hay gọi em như thế,
mọi người cũng hay gọi em như thế “Cô bé”, cũng
có người đã nói “Có lẽ em chẳng lớn bao giờ”…
Rồi em kể cho chị
nghe ngày em đưa cuốn thơ của em làm cho một chị
gần phòng bên mượn đọc. Lúc ấy cũng đã lâu lắm
rồi. Cuốn thơ ấy có những bài thơ tình tuyệt đẹp,
lãng mạn, du dương… Nhưng cũng có những bài thơ
tình buồn thương, đẫm lệ… Chị ấy nói cô bé như
em sao từng trải quá vậy? Em bật cười rằng em
vẫn ngây thơ. Chị ấy cũng cười, em ngây thơ quá
xá. Em vâng thì em vốn vậy mà, em chỉ viết theo
cảm xúc và đặt mình vào những người em biết mà
thôi. Em còn nhỏ mà, em chưa muốn cũng chưa dám.
Em làm thơ nhưng đâu hẳn cho riêng mình. Chị ấy
gật đầu tin vì cũng biết em vẫn chỉ là một cô bé
hồn nhiên.
Ngoài những bài
thơ tình còn có những bài thơ về trường lớp,
thầy cô, bè bạn. Nhưng chị ấy lại chú ý những
bài thơ trong phần Phật Pháp của em hơn. Chị ấy
đọc rồi trầm ngâm một lúc. Em vẫn vô tư không
hiểu chuyện gì. Bỗng chị ấy quay sang em hỏi
“Sau này em định đi tu sao?”. Một câu hỏi thật
bất ngờ, em chưa từng nghĩ đến. Nhưng vẫn tính
trẻ con tinh nghịch em hỏi lại “Nếu như đúng thì
sao mà không đúng thì sao hả chị?”. Chị ấy im
lặng một hồi rồi nói “Lấy chồng như chị cũng khổ
thật nhưng nếu em đi tu thì uổng lắm”. Em bật
cười “sao lại uổng ạ? nhưng em chưa hề có ý định
đi tu, em còn phải lấy chồng chứ mặc dù em vẫn
chưa yêu, để từ từ em sẽ yêu…”.
Chị ấy nghiêng
người đưa cho em bài thơ ấy. Em đọc lại. Quả
thật khi ai đọc bài thơ ấy cũng đều nhận xét
rằng tác giả sẽ đi tu. Nhưng quả thật lúc em làm
bài thơ ấy chỉ để làm thôi. Em làm không chủ ý,
em làm vì em thích, em không suy nghĩ quá nhiều.
Em công nhận lúc ấy Phật Pháp đã cứu sống em, em
thích đi chùa, em thích tìm hiểu Phật Pháp. Vậy
thôi!
Chị ấy và em cùng
cười. Trả cuốn sổ lại, em nói “Không sao đâu, cô
bé mà”. Chị gật đầu “Ừ, cô bé vô tư nhưng không
còn chỉ là cô bé…”. Em mập mờ hiểu nhưng cũng
không suy nghĩ thêm quá nhiều. Em là vậy, mặc
nhiên mọi chuyện. Nhưng sau khi chị ấy về, em
lại suy nghĩ về câu hỏi: “Sau này em định đi tu
sao?”. Em lại cười…
Cũng từ đó trong
em cũng có nhiều câu hỏi đặt ra. Và không biết
tự bao giờ, xuất gia lại là điều em muốn…
Em
tìm hiểu, em quan sát xung quanh, em quyết định…
Nhưng rồi
em lại bỏ cuộc…
Hạt
giống Bồ đề khởi niệm trong em, em cố gắng nuôi
nó lớn. Nhưng khi nó vừa nhú mầm lại bị những
bão táp phong ba, bị những nhát dao của chính
nơi mảnh đất em vun trồng nên mần ấy chặt đứt.
Em thất vọng, em chán nản,… Và em cũng tự nhổ
luôn mầm giống ấy của mình.
Em biết không
phải ý chí trong em đã mất, không phải em quá
yếu đuối… Nhưng trước mắt em lại thật quá phũ
phàng. Em sợ, em sợ nếu mình một ngày kia cũng ở
trong cảnh ấy… Em sợ và em lùi bước bởi em chưa
thể tìm ra con đường thật của chính mình. Cũng
có thể em đã quá vội vàng hấp tấp và còn quá trẻ
con để có thể ngộ ra mọi chuyện…
Năm tháng qua đi,
em hướng mình vào một con đường khác. Em cũng
vẫn vô tư và mặc nhiên mọi chuyện. Em cứ cố gắng,
cứ sống cho con đường em mới chọn và quên dần đi
hạt giống Bồ đề lúc xưa.
Khi gặp chị, cũng
đã có lúc em muốn kéo chị về theo con đường của
em. Đôi khi em dại khờ thế đấy. Em cũng kể cho
chị biết bao nhiêu là chuyện, cũng có khi là
những ước mơ và bước đường em sẽ đi. Chị lắng
nghe, chị mỉm cười và chị ủng hộ. Nhưng chị cũng
lại khơi gợi lại hạt giống năm xưa. Em không
chịu vì lúc xưa cũng chính tay mình nhổ lên hi
vọng cuối cùng… Em cũng cứng đầu bướng bỉnh chọn
cách lựa chọn của em…
Rồi năm tháng lại
dần qua đi. Một ngày kia hạt giống nơi em lại
bừng thức dậy. Em biết nhưng em không chăm sóc
nó, bởi em nghĩ sẽ chẳng thể nào…
Nhưng
rồi một ngày em đã tìm ra con đường của mình.
Một con đường em đã từng ao ước. Em vui sướng.
Mọi sự cố chấp trong em bỗng nhiên dần dần tan
biến. Em biết có sự đổi thay trong chính tâm
mình. Và em lại bắt đầu nuôi dưỡng nó. Nhưng em
không cố gắng mà em lại vô tư, vô tư chăm sóc
nó, em không còn gượng ép mình. Em nhìn nhận và
đối mặt với nó, tìm hiểu nó một cách từ từ. Em
ấp ủ chứ không vội cho nó nhú mầm quá sớm…
Rồi một sáng em
báo cho chị một tin vui. Em và chị sẽ cùng đi
trên con đường ấy. Chị cười “Thật không đây cô
bé”, chị vẫn vậy vẫn kêu em cô bé, vẫn cốc nhẹ
đầu em, nhéo tai, bẹo má em hay vặt mũi em mỗi
khi em trẻ con chọc phá. Em cười “Thật nhưng em
không dám chắc”. Em cũng hay lấp lửng như thế,
chị biết, chị cười “Ừ cứ cố gắng như vậy đi”.
Em nói em sẽ cố
gắng nhưng sẽ không là mãi mãi, bây giờ em không
dám hứa chắc điều gì và cũng không dám nói câu
là mãi mãi. Chị hiểu em đang nói và nghĩ đến
điều gì.
Chị cười, nhưng
sẽ không phải dễ đâu cô bé, theo con đường ấy em
phải từ bỏ và xa rời nhiều thứ. Em biết điều đó,
cũng biết ý chị đang nói đến một điều, là một
trong những điều em khó vượt qua…
Em cười, đôi khi
mình phải hy sinh đi nhiều thứ mới có thể thực
hiện được nhiều điều. Vì ước mong, vì lý tưởng,
vì em cũng vì những người bên em, em sẽ từ bỏ và
xa rời nhiều thứ, trong đó điều ấy không ngoại
lệ. Em chỉ cần một lý do cho mình là có thể.
Điều đó không quá khó với em.
Và em đã từ bỏ,
em đã rời xa nhưng trong lòng cũng thật bình yên
và phẳng lặng. Em không biết lý do là vì em chưa
yêu hay đã quá yêu người? hay bởi một lý do nào
khác nữa…
Em trẻ con nhưng
cũng lại người lớn lắm. Có nhiều người nói thế,
em cũng công nhận rằng như thế. Đôi khi không ai
hiểu được em, không biết như thế nào mới là em
thật sự. Em cũng vậy, nhưng có lẽ em là cả hai…
Giờ
ngồi đây, với bài thơ ấy trên trang tập em chép
lại. Em cũng không biết mình chép nó tự bao giờ.
Vô tình lật lại, em thấy, em nghĩ và một chút
suy tư. Chị lại nhéo mũi em “Thôi nào cô bé”. Em
chọc lại chị rồi hai chị em cùng cười “Hay thật,
một bài thơ”.
Phải chăng đó là
ngẫu nhiên hay là điều báo trước mà trong lúc vô
tình em bắt gặp…
Hoa Quỳnh Trắng
(theo
Hoa Linh Thoại)


|