Theo Dòng Nước
Trôi
Chiêu Hoàng

Mộng thân của nó
là một đứa bé gái bảy tuổi. Nó nằm trên một cái
bè chuối khô chảy ngược dòng trên dòng sông nhỏ.
Khung cảnh thật êm đềm với hai hàng cây rủ lá
ven sông. Lòng con bé tràn ngập niềm vui, chân
phải buông lơi xuống dòng suối mát, chân trái
hơi co lại bên người. Nó cất cao tiếng hát, một
điệu hát nhân gian cổ với âm thanh réo rắt, vui
tươi. Hình như hai hàng cây bên đường cũng biết
lắng nghe và cùng chung vui với nó.
Chiếc bè chuối
vẫn trôi ngược dòng, điều kỳ diệu là chiếc bè có
thể tránh những vật cản trên dòng nước trôi, một
tảng đá, một đám lục bình, hay cả những nơi nước
xoáy, v.v... Chiếc bè vẫn bình thản trôi đi…,
trôi đi…
Tiếng hát réo rắt
từ những dòng chữ tuôn ra khỏi môi, âm thanh
vòng lại lọt vào tai con bé… Những âm thanh mang
ý nghĩa của những con chữ đập vào tâm thức của
nó nói về một niềm vui mong manh dễ vỡ của một
kiếp người. Vì ý nghĩ đó làm cho nó ngừng bặt
lời hát. Nó mải mê rong ruổi theo ý nghĩ vừa
chợt hiện trong tâm: Vô Thường…
Bè trôi thêm một
đoạn nữa thì dừng lại ở một nơi thị tứ có vẻ
nghèo nàn. Lúc đó trời đã về đêm. Dân cư ở đây
đều có một da mặt màu chì với đôi mắt lờ đờ
không có chiều sâu của tâm linh và hình như có
một đời sống rất vội vã, vì ai ai cũng có một
thái độ hối hả. Hối hả làm việc, hối hả ăn, hối
hả chơi, hối hả ngủ nghỉ, v.v...
Con bé bước lên
bờ, hoàn toàn mù mịt với một cuộc sống như thế.
Trong tâm vẫn miên man nghĩ đến sự vô thường. Nó
đi dọc theo dòng sông, đi qua nhiều quán hàng
xiêu vẹo được dựng lên một cách sơ sài bằng
những mảnh gỗ với những ngọn đèn lù mù ảm đảm.
Một số chủ quán bước hẳn ra đường mời chào - nếu
không nói là gần như lôi kéo khách qua đường –
vào quán của mình. Nhưng chẳng ai nhìn thấy nó,
chẳng ai thèm lôi kéo. Nó tựa như một người tàng
hình, đi vào một thành phố nhộn nhịp, xôn xao...
Nó nhìn thấy
nhiều người ngồi quanh những bàn tròn, ăn uống
nhồm nhoàm những thức ăn cũ, thối. Ngay bên cạnh,
một thùng nước sôi lớn được người đầu bếp bỏ
nhiều loại sinh vật cua, hào, ốc hến, hình như
chúng đang khóc vì đau đớn. Con bé đứng yên nhìn
nồi nước sôi rồi linh cảm đến hình ảnh nước đồng
sôi với rất nhiều sinh linh nổi trôi khổ đau
dưới địa ngục và khởi tâm thương cảm cho những
sinh vật đang đau đớn chết đuối trong đó vì nóng.
Nó lại tiếp tục
đi. Qua nhiều góc phố, nhiều ngôi làng ảm đạm,
tối tăm. Dân cư ở đây ai ai cũng gầy ốm, bịnh
hoạn. Một người đàn ông bệnh hoạn hỏi tại sao nó
lại đến đây? Nó không có câu trả lời. Trong lòng
thầm thầm dấy lên một niềm sợ hãi. Gã bỗng vồ
lấy cánh tay của nó kéo tay áo lên. Trên cánh
tay hiện lên một bông sen nhỏ màu trắng nuốt. Nó
cũng không hiểu hình cánh sen đó có từ lúc nào.
Nó cuống cuồng dựt cánh tay lại rồi chạy chối
chết về phía trước. Nó muốn trở về nhà, muốn
nhảy lên cái bè đã đưa nó đi ngược dòng trôi dạt
đến đây, nhưng nó không còn nhớ đường để trở về
nữa. Nó muốn khóc lớn vì sợ, càng sợ, nó càng
chạy miết… Cuối cùng thì đến bên một dòng sông
nước đen như nước cống. Từ bờ bên này qua bờ bên
kia là một khúc cây nhỏ bắc ngang làm cầu trơn
như bôi mỡ. Bằng một cử động rất máy móc, nó
bước lên cầu, hình như đôi tay ôm một cái gì đó
trước ngực, đôi chân lướt đi không vướng bận,
chỉ một thoáng đã qua đến bờ bên kia. Chừng quay
đầu lại nó mới hốt kinh run rẩy vì sợ hãi khi
nhận ra rằng, dưới dòng nước đen thẫm, cả ngàn
ngàn người đang kêu la, chới với ở dưới...
Hốt nhiên... Từ
đáy tầng tâm thức, nó lại nghe được tiếng hát
của mình.
À. Không!
Nó không hát mà
đó chính là những câu chú nó đã học được từ một
ngôi chùa cổ.
Nghe đâu, đó là
câu chú cứu khổ, cứu nạn, đại từ, đại bi của
ngài Quan Thế Âm…
***
Âm thanh câu chú
dội ngược lại trong tâm thức đã vực nàng trở về.
Nàng hé mắt nhìn qua hàng mi, thấy màu xanh lục
của lá cùng với mầu nắng lung linh đang cười đùa
với gió, tựa như cuộc đời vẫn hồn nhiên xuôi
chảy một dòng.
Dù biết rằng mình
đã trở về với thực tại, nhưng tim nàng vẫn run
lẩy bẩy vì hình ảnh khổ đau của mọi loài trong
mơ rơi rớt lại vẫn còn rất rõ nét… Nàng nhận
thấy mình đang liên miên tụng chú, âm thanh làm
thành một vòng tròn nối từ tâm thức đưa xuống
môi, vòng lên hai lỗ tai rồi trở về tâm. Nàng
nhắm hờ đôi mắt, lòng dịu lại…
Nắng đang lên.
Một ngày mới lại
bắt đầu.
Một
giấc mộng nhỏ đã chấm dứt, và nàng lại bước trở
về giấc mộng lớn của Nhân Gian.
Chiêu Hoàng
(theo Phổ Quang)


|