Lời Sám Hối
ĐÀO VĂN BÌNH

Sau 6000 năm tạm
gọi là “văn minh, tiến bộ”. Loài người đã đạt
được những “thành tích” sau đây:
- Vũ khí hạch tâm
đặt trong các hầm chứa dư sức hủy diệt trái đất.
- Vũ khí vi trùng,
hóa học nếu nói đến số lượng khiến nguời ta phải
rùng mình.
- Tàu ngầm nguyên
tử, hỏa tiễn liên lục địa mang đầu đạn hạt nhân…đếm
không hết.
- Thánh đường,
nhà thờ, nơi thờ phượng mọc lên như nấm nhưng
không khí hận thù, ngăn cách, nghi kỵ, ghét bỏ,
khủng bố, bao phủ khắp nơi.
- Những Video và
phim ảnh dâm ô, bạo lực, chỉ riêng Hoa Kỳ và Âu
Châu, nếu gom góp và chất chứa lại còn cao hơn
cả Hy Mã Lạp Sơn.
- Tại những nơi
gọi là “linh thiêng, thánh thiện, nhân từ” nhất
người ta đang cầu nguyện, van vái Thần Linh để
bành trướng, để tăng thêm sức mạnh tiêu diệt kẻ
thù hầu thống ngự nhân lọai.
- Con người, một
lòai vật tinh khôn nhưng hung ác nhất, đang đối
đầu với nguy cơ trầm luân, hủy diệt vì hận thù,
tội ác và Vô Minh mỗi lúc mỗi cao dày.
Phải chăng đã đến
lúc tất cả chúng ta phải thành tâm sám hối?
Là một thành viên
trong cộng đồng thế giới, tôi không thể nói rằng
tôi không có trách nhiệm gì đối với những khổ
đau, bất ưng, nghịch lý, bất công, hiểm nguy
đang xảy ra chung quanh tôi.
Kẻ tham lam không
bao giờ thấy đủ.
Kẻ cay nghiệt
không bao giờ biết tha thứ.
Kẻ hung bạo không
bao giờ biết hối hận.
Kẻ tàn ác không
bao giờ biết nhỏ lệ xót thương.
Kẻ ngu si không
bao giờ biết mình sai trái.
Chỉ có kẻ thiện
lương mới biết cảm thông với người khác.
Chỉ có người Trí
Tuệ mới thấy mình lỗi lầm.
Nay tôi noi gương
các Đức Phật, những vị Bồ Tát, các bậc Hiền
Thánh, nhất là Ngài Phổ Hiền Bồ Tát có cả trong
ba đời hiện tại, quá khứ, vị lai, thành tâm sám
hối những lỗi lầm mà tôi đã phạm:
- Tôi không phải
chỉ ăn năn về những gì đã làm cho người còn sống
mà cả những gì đã làm cho người đã chết.
- Sám hối ở đây
không phải là sám hối với Trời, Phật mà là sám
hối với Luơng Tâm, với Loài Người và cả với loài
Thú Vật, Cây Cỏ và Thiên Nhiên.
- Nhớ
lại khi còn quyền thế trong tay, nhân danh lý
tưởng cao đẹp này nọ, tôi đã gây chiến, đã dùng
bom đạn, mìn, hóa chất tàn phá bao nhiêu cây
rừng tươi đẹp khiến chim muông tan tác, thú rừng
hủy diệt, nguồn nước nhiễm độc, phụ nữ sẩy thai,
trẻ em dị dạng, đàn ông tuyệt đường sinh dục, người
khai hoang vỡ đất què cụt vì đạn pháo, chông mìn.
- Vì tham vọng
phát triển, làm giàu mau chóng, tôi đã ra lệnh
khai thác gỗ rừng, đào mỏ, phá núi một cách bừa
bãi khiến gây cảnh sói mòn, lụt lội, dân tình
khốn khổ. Rừng núi xanh tươi biến thành bãi cháy
khô cằn.
- Hoặc vì
tham vọng bất chính, hoặc vì lơ đãng bất cẩn tôi
đã đổ dầu trên biển khiến môi trường ô nhiễm,
bao nhiêu loài cá, loài chim oan thác.
- Để giúp
thêm vào sự hào nhoáng của loài người, tôi đã
giết bao nhiêu loài chồn, hải ly, gấu, thỏ, cừu…chỉ
để làm áo khoác trang điểm dạ hội cho đàn bà.
- Chỉ vì
muốn nhậu nhẹt khoái khẩu hoặc vì muốn tìm
những phương thuật lạ để tăng cường sinh lý, tôi
đã hủy diệt bao nhiêu lòai khỉ, hổ, báo, tê
giác,voi, hươu, nai, hải cẩu, cá sấu, cá voi,
rắn, kỳ đà v.v…Tôi còn ăn thịt cả lòai chó, ngựa
là giống “khuyển mã chi tình” mà không hề biết
xót thương.
- Tôi đã
san bằng, tàn phá bao nhiêu núi đồi để tìm vàng,
kim cương, ngọc thạch để làm nữ trang cho phụ nữ.
- Tôi cũng
xin sám hối cả với những sắc tộc mà tôi đã tiêu
diệt. Vì tham vọng bành trướng, vì chủ nghĩa dân
tộc hẹp hòi, vì muốn trở thành đế quốc, tôi đã
tiến hành kế sách đồng hóa rất thâm độc các
chủng tộc, các bộ tộc nhỏ bé mà tôi đã dùng vũ
lực xâm chiếm. Còn đối với những quốc gia không
thể tiêu diệt hoặc đồng hóa được, tôi đã chia
cắt ra thành nhiều vùng theo chính sách “chia
để trị” khiến một dân tộc mà lại nghị kỵ, ghét
bỏ nhau không sao hàn gắn được.
- Tôi đã
thành lập các khu vực định cư, các khu tự trị
v.v..để đan xen vào khu vực sinh sống của sắc
dân thiểu số. Để làm đồn điền hoặc khai thác hầm
mỏ, tôi đã xua đuổi họ vào những khu vực rừng
xâu núi thẳm khiến họ không thể sinh sống và lần
hồi diệt chủng. Tôi dùng những thủ đọan tinh vi,
thâm độc như dụ dỗ, ép buộc họ phải theo ngôn
ngữ của tôi, tôn giáo của tôi khiến ngôn ngữ và
tôn giáo của họ lần hồi biến mất. Tôi đặt ra
những luật lệ khắt khe khiến họ phải bỏ cách ăn
mặc, phong tục tập quán lâu đời của dân tộc họ.
- Tôi
đã phá hủy những nơi thờ phượng linh thiêng của
dân bản xứ để xây dựng nơi thờ phượng cho tôn
giáo của tôi. Tôi bao che và lòe bịp nhân lọai
bằng những mỹ từ như “Gieo Rắc Ánh Sáng” “Khai
Sáng Văn Minh” nhưng thực chất chỉ là sự xâm
chiếm, diệt chủng và thiết lập một đế quốc tinh
vi. Tội lỗi của tôi chất cao như núi, nay
dưới Suối Vàng bị Diêm Vương tra khảo, đau đớn
không sao kể xiết, tôi xin thành tâm sám hối.
- Tự nhận
mình là người đi “khai sáng văn minh” cho nhân
loại, tôi đã dùng pháo thuyền hùng mạnh đi săn
lùng thuộc địa, cai trị các dân tộc yếu đuối
bằng chính sách vô cùng dã man. Tôi săn bắt nô
lệ ở Phi Châu, bán buôn đi khắp thế giới như
buôn bán thú vật, hủy diệt tâm linh và văn hóa
bản địa tại Á Châu, Phi Châu, Nam Mỹ…Tôi đã gây
tạo tội ác ghê tởm trước lương tri nhân lọai,
nay xin thành tâm sám hối.
- Tôi còn
nhìn về quá khứ lịch sử để sám hối cả với những
bậc tiên hiền liệt sĩ, anh hùng dân tộc. Tôi đã
cam tâm làm gián điệp cho ngọai bang, vẽ bản đồ
chỉ điểm, dẫn giắt ngọai bang xâm chiếm đất nước
tôi. Vì bả vinh hoa, vì cơm áo, vì yếu hèn, vì
tráo trở, vì bội phản, tôi đã làm tay sai cho
thực dân xâm lược, cho quan toàn quyền, thống sứ,
cho sở mật thám để tàn hại, chia rẽ đất nước,
gây tội ác nghìn đời không rửa sạch. Nhìn lại
tội lỗi đó tôi vô cùng hổ thẹn và xin đê đầu sám
hối.
- Tôi sẽ
sám hối cả ngày lẫn đêm, niệm nịêm nối liền
không dứt. Tôi sẽ sám hối cho đến khi nào đầu óc
trống trơn không còn gì để sám hối. Nhưng vì tội
lỗi của tôi làm không sao nhớ hết cho nên tôi sẽ
còn tiếp tục sám hối ở đời này, đời sau và nhiếu
kiếp sau nữa, không bao giờ ngưng nghỉ.
- Tôi xin
sám hối từ lúc chưa lọt lòng mẹ. Chín tháng mang
nặng đẻ đau, tôi đã gây bao buồn khổ cho Người.
Khi tôi cất tiếng khóc chào đời là lúc Mẹ phải
chạy vạy lo toan từng muỗng cháo, cục đường,
thìa sữa, từng chiếc tã trong cảnh nghèo túng mà
tôi không biết. Khi tôi bắt đầu có một chút kiến
thức thì tôi kiêu căng, chối bỏ quá khứ, dối
cha, dối mẹ vòi vĩnh đủ thứ. Tôi ngang tàng cãi
lời cha mẹ, tôi khóc lóc, ăn vạ cốt để mẹ cha
chiều theo sở thích của tôi. Khi tôi bắt đầu cắp
sách đến trường thì cha mẹ mừng một tí nhưng bao
lo âu lại đổ dồn đến. Tôi trốn học, đàn đúm với
bạn bè, không biết nhường nhịn anh chị em. Tôi
không biết giúp đỡ việc nhà. Tôi trở thành gánh
nặng, khổ đau, ai oán cho cả gia đình.
- Là kẻ
sinh ra trong trong cung vàng điện ngọc, nơi
giàu sang phú quý hay từ các “đại gia” tôi học
đòi thói trưởng giả ngay từ lúc ấu thơ. Tôi
trưng diện những thứ không cần thiết cho tuổi
học trò. Tôi gia nhập băng đảng xì-ke ma túy, vẽ
bậy lên tường, lái xe ào ào trên đường phố, phá
phách xóm làng, la cà vào các hộp đêm ăn chơi
trác táng khiến hằng đêm Mẹ khóc hết nước mắt.
Tôi gây tạo những xì-căng-đan làm náo động cả xã
hội. Khi bắt đầu bước vào đời, tôi mải mê chạy
theo danh vọng, theo thói ăn chơi trưởng giả,
theo hình bóng của bao nhiêu thiếu nữ, quên mất
giờ đây mẹ già tóc đã điểm sương cũng cần những
lời hỏi han, an ủi. Khi tôi thật sự bước vào đời
thì Cái Tôi hoang đàng, cắt lìa cuống rốn, xa
lìa tình tự, không biết gì về những giá trị đạo
đức của cha ông, gặp phải tà sư, ngọai thuyết
rồi chối bỏ hồn dân tộc. Rồi Cái Tôi đó quay
cuồng trong cuộc sống đầy đam mê, dục vọng đã
biến hiện thành nhiều hình tướng khác nhau, rồi
cấu thành bao nhiêu tội lỗi như sau:
+ Là thương gia
tôi chỉ biết có tiền và thủ đoạn làm giàu bất
chính. Tôi đầu cơ tích trữ, buôn đồ giả, chế đổ
rởm. Giá thành một tôi nói mười. Tôi móc ngoặc
với các giới chức hoặc qua mặt chính quyền tăng
giá khiến dân nghèo oán than. Tôi giả vờ không
biết để “tính lố” (overcharged) để móc túi khách
hàng mà khách hàng không hề hay biết. Tôi đóng
góp vào sự tan nát của xã hội, sự suy xụp của
nền kinh tế quốc gia, vào nạn tham nhũng của đất
nước. Thỉnh thoảng tôi cũng giả vờ đóng góp
thiện nguyện, cúng tiền cho giáo sĩ, để tỏ ra
mình có đạo đức, nhưng thực chất chỉ để che mắt
thế gian. Của cải tôi đầy kho, nhưng gia đình
lại vô đạo đức, con cái hư hỏng. Nay chết đi tài
sản không mang theo được. Dưới Suối Vàng bị Diêm
Vương tra khảo, đau đớn vô cùng, tôi chỉ còn
biết nhắn nhủ với vợ con, thân nhân rằng chỉ có
sám hối, làm việc thiện, đem tài sản giúp đỡ
người nghèo khó, mới có thể giải trừ bao tội lỗi
mà tôi đã gây ra.
+ Là kỹ
nghệ gia chế tạo vũ khí giết người, tôi tung
tiền quảng cáo để bịt miệng báo chí. Tôi lobby,
đút tiền cho dân biểu, thượng nghị sĩ để dìm
chết các đạo luật kiểm soát vũ khí, khiến tội ác
trên đường phố gia tăng, trẻ em năm sáu tuổi đã
biết dùng súng giết người, học sinh đem súng vào
trường bắn giết bạn bè thầy cô…giống như những
phim ảnh của Hollywood. Tuy tôi trở thành tỉ phú,
sống đời vương giả nhưng từng đêm, từng đêm mất
ngủ, ác mộng chập chờn khiến tôi hiểu rằng chỉ
có sám hối mới giải trừ bao ác nghiệp mà tôi đã
phạm.
+ Là nhà sản xuất
đồ chơi, tôi chế tạo các đồ chơi đầy dục tính và
bạo động khiến đầu óc trẻ thơ bị ô nhiễm rồi đi
vào đường xấu xa, tình tình hung hăng hiếu chiến.
Chúng nó sẽ là cái Nhân tàn phá xã hội trong
tương lai. Tôi tuy là người giàu có nhưng trong
những giây phút lắng đọng tâm tư, phản quang hồi
chiếu tôi thấy mình gây tạo quá nhiều nghiệp dữ.
Nay xin đê đầu sám hối.
+ Là nhà làm phim
ảnh, tôi làm những phim quái đản, đồi trụy, bạo
động, gớm ghiếc… nói là để giải trí nhưng đầu
độc thanh niên, thiếu nữ, người lớn trẻ em, từ
từ biến con người thành loài quỷ, mất cả nhân
tính, lấy giết người, hành hạ người làm vui, lấy
trụy lạc là hạnh phúc, lấy tiền bạc là hãnh tiến
và không còn biết xúc động với khổ đau của nhân
thế nữa. May gặp thịên tri thức chỉ bảo cho, tôi
giật mình kinh hãi vì mình đã trôi lăn trong ba
ác đạo: Địa Ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sanh mà không hề
nay biết. Nay xin thành tâm sám hối và quay về
nẻo chánh.
+ Là nhà
thảo
chương programmer, tôi đưa lên mạng lưới tòan
cầu Internet những website khai thác tình dục
trẻ em. Tôi kiếm sống bằng nghề xấu xa nhơ bẩn.
Tôi là tội đồ của chính con cái của tôi. Tội lỗi
của tôi còn ghê tởm hơn ma vương, quỷ dữ. Nay vì
ẩm thực và chơi bời quá độ tôi bị chấn động tim
và trở thành phế nhân. Trong nhà dưỡng lão lạnh
lẽo không bạn bè, bà con thăm viếng, tôi cảm
thấy tủi hổ và xin thành tâm sám hối.
+ Xuất thân từ xã
hội lưu manh ăn bám xã hội, tôi chuyên làm nghề
buôn bán gái điếm, xuất khẩu nô lệ tình dục,
buôn bán xì-ke ma túy. Tôi sống trên thân xác
của hằng ngàn cô gái ngây thơ vô tội. Nay thì
tuổi đã già, hoặc vì băng đảng thanh tóan, hoặc
bị chính quyền truy nã, thấm thía cảnh đời đen
bạc, nhìn lại quá khứ xấu xa. Vì danh dự của
chính mình và tương lai của con cháu tôi xin đê
đầu sám hối.
+ Là chủ tịch của
công ty cổ phiếu, tôi giả mạo giấy tờ, thổi
phồng lợi tức để bán chứng khóan. Rồi gặp buổi
kinh tế khó khăn, âm mưu bại lộ, tôi tẩu tán tài
sản, lén lút bán cổ phần trước, rồi khai phá sản,
khiến bao cổ đông trắng tay, tiền hưu trí mất
hết khiến gây cảnh cười đau khóc hận. Chính tôi
đã làm rối loạn thương trường, khủng hoảng tài
chính quốc gia. Tôi là hiện thân của con ròi,
con bọ trong bộ quần áo lịch sự, trong những
chiếc xe hơi đẹp, trong những căn nhà lộng lẫy.
Ngày nay trong cảnh tù tội, gia sản bị tịch thu,
mới thấy tiền bạc là vô nghĩa và xin thành tâm
sám hối.
+ Là
nhạc sĩ, ca sĩ tôi sáng tác những bản nhạc ca
ngợi thân xác thấp hèn, những lời lẽ dâm ô, thô
tục. Mới mười lăm, mười sáu tuổi tôi đã biết
trình diễn những màn gợi dục. Tôi ăn mặc hở
hang, làm những động tác dâm dật rất lành nghề.
Tôi rên rỉ, khóc lóc, uốn éo, để ru hồn thanh
niên thiếu nữ ngây thơ. Người ta xưng tụng tôi
là nữ hoàng nhạc Rock, nhạc Pop, nhạc Rap nhưng
thực chất tôi chỉ là kẻ dâm đãng có một chút tài
năng giúp thêm vào nạn thiếu niên mang bầu, bỏ
nhà trốn học, xì-ke ma túy và tệ nạn xã hội. Nay
tuổi đã già, nhan sắc tàn phai, cuộc đời ba chìm
bảy nổi, nhìn lại những gì đã làm trong quá khứ
tôi thấy ghê sợ và xin thành tâm sám hối.
+ Là nhà
văn, nhà báo, ký giả, talkshow, thay vì nói lời
trung thực, bênh vực người cô thế, tôi ngả theo
cường quyền, thế lực tôn giáo hiếu chiến, hoặc
vì đồng tiền, tôi bóp méo tin tức, bóp méo lịch
sử, chụp mũ, bôi lọ, đánh phá người vô tội,
không cho người oan ức có cơ hội biện minh. Nay
trong lúc tuổi già bệnh họan, cái chết gần kề,
quá khứ như một tấm gương đứng sừng sững trước
mắt. Bao nhiêu tội lỗi hiện về - không thiếu
một chi tiết - khiến tôi cảm thấy ray rứt, xấu
hổ và thành tâm sám hối xin bạn bè, bà con xa
gần, quần chúng thứ tha. Chỉ khi đó tâm hồn tôi
mới có thể thanh thản để có thể thóat sanh về
Cõi Trời An Lạc.
+ Là một con
người có đời sống bình thường nhưng không phải
tôi không phạm lỗi. Nhìn lại từ lúc vào đời tới
nay, đã bao lần tôi nặng lời, chửi rủa, mắng
nhiếc người ta, nói lời điêu ngoa dối gạt, man
trá, ganh ghét, nói lời đâm thọc, nói lời hung
dữ, gieo rắc hận thù, hoài nghi, đố kỵ tỵ hiềm,
nói lời lừa mị, chụp mũ? Đã bao lần tôi gian lận
thuế, giả mạo giấy tờ, làm chứng gian, xử án bất
minh, làm giàu bất chính, phá hoại của công, tâm
địa nhỏ nhen, hành động ích kỷ, kiêu căng phách
lối và miệt thị người khác? Đã bao lần tôi ỷ
quyền ỷ thế đối xử bất công với cấp dưới, với
công nhân, với người ăn người làm, lường gạt bạn
bè, vu cáo, nói xấu kẻ thù ? Đã bao lần tôi dùng
bí danh, biệt hiệu viết điện thư (email), bài
báo nặc danh bôi lọ, đánh phá người khác? Đã bao
lần tôi dửng dưng trước nỗi khổ đau, bất hạnh
của người khác? Hoặc chính tôi là người gây ra
bao khổ đau cho người khác? Tôi hiểu rằng những
tội lỗi đó không một ai, không một Thần Linh nào
có thể rửa sạch cho tôi, không một giáo sĩ nào,
dù với nghi thức cầu nguyện cúng tế bí hiểm,
cũng không thể gội rửa hồn tôi. Chỉ với tấm lòng
chân thành sám hối và làm việc thiện thì tội lỗi
mới tiêu trừ - không phải ngay kiếp này - mà có
thể còn kéo theo nhiều kiếp khác.
“Tội Tùng Tâm
Khởi”, may nhờ thiện tri thức chỉ bảo cho, tôi
mới ý thức được những tội lỗi đó và hiểu rằng
sám hối là gốc của thiện lương.
- Sám hối là gội
rửa tâm hồn mình trong trắng.
- Sám
hối là tu sửa tính tình.
- Sám
hối là gieo nhân lành cho kiếp sau.
- Sám
hối là sống thực với lòng mình.
-
Không sám hối làm lòng ta ray rứt.
- Sám
hối làm lòng ta thanh thản.
- Sám
hối khiến ta cao thượng lên.
-
Không sám hối khiến quá khứ đeo đẳng giống như
tâm hồn bị xiềng xích.
Nếu mọi người
cùng lúc cùng sám hối thì - cùng lúc họ trở
thành anh em, mọi thù hận trong quá khứ tiêu
tan.
Che
dấu quá khứ, che dấu tội lỗi, không sám hối thì
nghiệp dữ và thù hận cứ kéo lê từ kiếp này qua
kiếp khác không sao dứt được. Chúng ta phải
thẳng thắn sám hối về những gì đã làm cho kẻ thù
của chúng ta, những gì ta đã làm ngày hôm qua và
cả thế hệ mai sau. Hãy sám hối về những hành vi
nhỏ nhặt vi tế nhất và cả những gì xấu xa ẩn
chứa bên trong cái gọi là "đạo đức, thánh
thiện". Hãy mổ xẻ ngay cả những hành vi gọi là
"từ thiện" xem bên trong có ẩn chứa một mưu đồ
dụ dỗ nào không ?
Có phải chúng ta
CHO với lòng xót thương hay CHO với mưu đồ toan
tính, bành trướng?
Có phải chúng ta
đang xiển dương đạo đức hay phát triển một hệ
thống quyền uy?
Có phải chúng ta
muốn giải phóng tư tưởng cho nhân loại hay đang
trói buộc họ vào những gông cùm hữu hình và vô
hình để thành lập một Đế Quốc Giam Hãm Linh Hồn
? Hãy sám hối cho đến ngọn ngành.
Hãy sám hối để
con người cũ trong ta chết đi để hình thành một
con người mới tốt lành hơn.
Hãy sám hối cho
đến khi nào không còn gì để sám hối nữa.
Hãy sám hối niệm-
niệm nối liền không dứt.
Các bậc hiền
thánh trong ba đời hiện tại, quá khứ, vị lai đều
lấy sám hối làm đầu, lấy sám hối làm phương tiện
tu hành, là phương thuật mở mang trí tuệ. Sám
hối là bài kinh hạnh phúc cao nhất.
Cùng lúc mọi
người cùng sám hối là kiến tạo một nền Hòa Bình
Vĩnh Cửu cho nhân lọai mà không cần phải dựa vào
bóng dáng của Thần Linh.
Đào Văn Bình
(Tháng 11 năm 2554.PL -
2010.TL)



|