Mùa Xuân Nói
Chuyện Với Tay, Với Mắt, Với Tai
Thích Giác Tâm

Xuân, Hạ, Thu,
Đông. Rồi Xuân, Hạ, Thu, Đông…..Sáng, trưa,
chiều, tối, làm việc, ăn, ngủ, chơi….. tháng
ngày liên tục trôi qua chạy đều đều như một cỗ
máy. Và Tôi, và Tay, và Mắt, và Tai… đã biến đổi,
biến dạng đi rất nhiều mỗi khi nhìn lại, mỗi khi
nhìn thẳng vào gương soi, hay nhìn xuống dòng
sông soi rọi diện mạo mình, mỗi khi có việc đi
qua dòng sông. Có lần tôi đã hoảng hốt kêu lên:
“Tôi đây sao? Tôi già nhanh thế này sao? Và tôi
sắp làm bạn với thần chết rồi sao?”
Ngày xưa tôi luôn
thắc mắc, tại sao cái ông nhạc sĩ mang mắt kính
dày cọm, ốm o gầy mòn, mặc cái quần jean cứ tuột
lên tuột xuống hoài, cứ phải luôn nhắc đến cái
chết, sợ chết, ám ảnh bởi cái chết trong ca từ
của ông (nhạc sĩ Trịnh Công Sơn). Bây giờ nhìn
lại tôi thấy Tôi, tôi thấy Tay, thấy Mắt, thấy
Tai…. và những người quen của tôi thân hay sơ,
xa hay gần đều ám ảnh và sợ chết chứ không phải
chỉ có Trịnh Công Sơn.
Chết có thật đáng
sợ không là tùy thuộc ở nơi ta, ở nơi cách sống,
làm việc, phụng sự và hy sinh cho tha nhân cho
cộng đồng của chúng ta. Sống đẹp thì chết đẹp.
Sống không đẹp thì chết không đẹp, ai cũng thấy
như vậy mà.
Mắt ơi! Một năm
nhìn lại mắt thấy gì ? Phật Pháp có hưng thịnh
không? Cái phát triển bằng hình thức mà mắt nhìn
thấy đó có thật sự đáng mừng không, hay chỉ là
hư ảo thoáng chốc rồi chìm vào mênh mông, mênh
mông.Tâm này còn vọng động nhiều, thân này còn
lăng xăng nhiều thì Đạo cách xa vời vợi. Tôi nhớ
quay nhớ quắc hình ảnh của những bậc Đạo Sư ngồi
thiền định trên núi tuyết, trong thâm sơn cùng
cốc, hoặc du hóa bốn phương cho mọi người biết
Phật, tin Phật. Ngồi thuyết giảng bốn năm tiếng
đồng hồ trên pháp tòa, dáng như sư tử chúa. Điều
cần nói, cần đóng góp cho sự tồn vong của đạo
pháp thì nói, thì lên tiếng, vô úy. Không sợ mất
cho cái một, chỉ lo cho cái tất cả bị mất thôi.
Mắt ơi! Tôi không
nghĩ đời này là đời mạt pháp. Pháp có mạt hay
hưng thịnh là do con người. Con người muốn pháp
mạt thì pháp sẽ mạt, cứ nhắm mắt làm ngơ, cứ vô
tâm quên lãng, cứ thân chơi muôn dặm xa, cứ mắt
xanh nhìn tín đồ trôi về tay đạo khác. Còn nếu
muốn đạo pháp hưng thịnh thì mỗi tín đồ cùng gìn
giữ, mỗi chùa cùng gìn giữ. Gìn giữ cách nào thì
tùy mỗi người, mỗi chùa, có những cách khác nhau,
miễn sao ánh sáng Đạo rạng rỡ chiếu soi tận cùng
những nơi tăm tối khát khao, miễn sao bánh xe
pháp lăn hoài không dừng nghỉ.
Tai ơi! Một năm
nhìn lại Tai nghe gì? Tai có nghe tiếng kêu xé
lòng của một số em học sinh bị bè bạn đánh hội
đồng lột xé quần áo (tôi thèm, tôi ước ao giáo
lý Nhân quả, Nghiệp báo, Từ bi, yêu thương được
dạy trong các trường học). Tiếng kêu thất thanh
mẹ ơi cứu con, con sợ người lớn lắm! Mẹ ơi cứu
con, nước đã cuốn con rồi mẹ ơi, hai bàn tay nhỏ
xíu hoảng hốt quơ lên trong cuồng lưu hung dữ.
Tham, sân, si của con người đã biến nơi này
thành hỏa ngục. Nếu con người biết tu tập chuyển
hóa thì trái đất này không giãy giụa quằn quại
như ngày hôm nay.
Tai ơi! Tổ Huệ
Năng có dạy: “Con người có nam có bắc nhưng Phật
tính thì không có bắc nam”. Những vùng biên ải
xa xôi, từ ngữ hiện nay thường dùng là vùng sâu
vùng xa, thèm khát giáo pháp, thèm nghe tiếng
chuông tiếng mõ, tiếng kinh khuya sớm, thèm nghe
pháp thoại để mở trí mở lòng nhưng các Thầy, các
Sư Cô mình ngại khó khổ không đến, nên họ đã đến
với những người tìm đến với họ. Và họ đã vứt cái
cuốc, cái gùi, cái rựa, nhốt con trâu con bò vào
chuồng, ôm cuốn Thánh Kinh đi đến nhà nguyện vào
sáng sáng chủ nhật. Ai được ai mất trước hiện
tình như vậy, Tai ơi!?
Tay ơi! Một năm
nhìn lại Tay đã làm được gì cho đạo pháp? Tay có
chống chèo cho con thuyền đạo pháp lênh đênh
trên đại dương với nhiều bất trắc bất ngờ: Cuồng
lưu, bão tố, gió chướng, sóng thần, tảng băng
ngầm….? Tay mà không hành động, không chèo chống
thì đạo pháp lâm nguy chứ đừng tưởng. Coi chừng
đạo Phật sẽ trở thành một môn cổ học, sẽ trưng
bày trong viện bảo tàng trong một ngày không xa,
bởi đạo Phật đã xa rời tuổi trẻ, đừng mặc cảm và
nhìn thẳng vào sự thật chúng ta sẽ thấy rất rõ
về hiện trạng này. Chúng ta có tổ chức Gia Đình
Phật Tử nhưng đã không còn vững vàng khỏe mạnh
như thời của các anh, các chị: Võ Đình Cường,
Tống Hồ Cầm, Lê Cao Phan, Hằng Vang, Hoàng thị
Kim Cúc, Đặng Tống Tịnh Nhơn… Gia Đình Phật Tử
đã không đổi mới, làm mới để kịp với nhu cầu đòi
hỏi của tuổi trẻ thời đại, lại bị phân cách chia
cắt bởi quan điểm nhìn nhận, tư kiến: Gia Đình
Phật Tử truyền thống, Gia Đình Phật Tử phân ban,
rốt cuộc tổ chức Gia Đình Phật Tử ốm o gầy mòn
không còn sinh lực, nhiều chùa Gia Đình Phật Tử
chỉ còn hai ba chục em sinh hoạt lèo tèo trong
ngày chủ nhật. Thầy Nhật Từ có tâm huyết, có sức
thu hút tuổi trẻ đến với Thầy, nhưng duyên chưa
đến Thầy cũng chưa làm được nhiều cho tuổi trẻ.
Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho Thầy, cho các
Thầy các Sư Cô trẻ tuổi khác có cùng tâm nguyện
thao thức lo lắng cho tuổi trẻ, lớp trẻ, được
thuận duyên trên con đường làm đạo và dẫn dắt họ.
Tay ơi! Tuổi trẻ Việt Nam mình hiện nay có nhiều
lầm lạc, bơ vơ, thác loạn, nổi loạn, họ đã hoang
phí tuổi thanh xuân của mình rất nhiều. Chúng ta
rất tin tưởng về sự thành công bước đầu của các
Thầy các Sư Cô luôn quan tâm lo lắng cho tuổi
trẻ như các Thầy Nhật Từ, Thầy Phước Huệ, Thầy
Phước Tiến, Thầy Đức Thiện, Thầy An Đạt….Các Sư
Cô Thích nữ Huệ Dâng, Thích nữ Hương Nhũ……
Chùa Bửu Minh
mình cũng có thờ tượng Phật Bà ngàn mắt ngàn tay,
phục chế từ pho tượng Phật Bà Chùa Bút Tháp, Bắc
Ninh. Các bạn Tay, Tai, Mắt có biết là tượng
Phật Bà chùa mình có ngàn cánh tay không? Trong
mỗi lòng bàn tay đều có một con mắt, Bồ Tát Quan
Thế Âm còn gọi là Bồ Tát lắng nghe, lắng nghe
tiếng đau khổ của thế gian tìm đến cứu giúp. Tay
là để hành động giúp đời, giúp người. Mắt là để
nhìn khắp thế gian, nơi nào có khổ đau là có mặt
để chia xẻ. Và mắt phải mở to để nhìn vận mệnh
quốc gia và đạo pháp, quốc gia và đạo pháp hưng
vong, kẻ thất phu người phật tử đều phải có
trách nhiệm.
Nhân ngày đầu năm
Tân Mão, chúng ta: (Tôi, Tay, Mắt, Tai) hãy cùng
quỳ xuống cầu nguyện :
- Trái đất được
bình yên, không rên xiết, đau nhức, giãy giụa.
- Thế giới an
bình, Quốc gia Việt Nam phồn vinh thịnh vượng
vững bền.
- Đạo Phật được
mọi người biết đến, và hướng tâm tu học.
Trước khi chia
tay với các bạn chúng ta cùng ngồi xuống hít thở:
Thở vào tôi luôn
ý thức rằng: Nếu không cảnh giác giữ gìn, phò
trì, chấn hưng thì đạo pháp sẽ mai một trong
tương lai không xa .
Thở ra tôi luôn ý
thức rằng: Tôi không ỷ lại ru ngủ bởi quá khứ
2000 năm Đạo Phật có mặt ở đất nước này, không
thường xuyên viện dẫn hình ảnh của Phật Hoàng
Trần Nhân Tông, Vạn Hạnh Thiền Sư, Khuông Việt
Thiền Sư, Pháp Thuận Thiền Sư, Bồ Tát Quảng Đức……ra
mà tự an ủi vỗ về mình. Mà luôn ý thức rằng Tôi
đang sống trong hiện tại, hiện tại PGVN đang có
nhiều chuyện phải bàn, phải làm mới, chư vị Tăng
Ni trẻ tuổi phải dấn thân vào mọi tầng lớp trong
xã hội, đem thông điệp Từ bi, Trí tuệ của Đức
Thế Tôn đến với mọi giới, không phân biệt. Chúng
ta những người đệ tử của Đức Phật phát nguyện
đem Đạo Phật đến với mọi người, đừng để mọi
người tìm đến Đạo Phật.
Phải đau
đáu và canh cánh bên lòng rằng để mất tín đồ là
Đạo Phật không còn lý do gì để tồn tại. Phải
chiêm nghiệm và quán niệm hằng đêm về hai chữ
Cải Đạo. Đặt câu hỏi vì sao sự tình lại xảy ra
như vậy? Họ có nghệ thuật phương pháp truyền đạo
giỏi hay là bởi, do, chúng ta Nguyên Khí suy yếu,
nên ngoại tà mới len vào xâm nhập lục phủ ngũ
tạng được?
Thở vào tôi
nguyện noi theo các Cao Tăng, Cư Sĩ tiền bối:
Hòa Thượng Khánh Anh, Hòa Thượng Khánh Hòa, Hòa
Thượng Thiện Hoa, Hòa Thượng Thiện Hòa… Cư Sĩ
Tâm Minh Lê Đình Thám, Cư Sĩ Thiều Chửu, Cư Sĩ
Đoàn Trung Còn….Các vị đã từng chấn hưng Phật
Giáo.
Thở ra tôi luôn
cầu nguyện cho các Cao Tăng Thạc Đức, Các Thượng
Tọa, Đại Đức, Sư Cô, các Cư Sĩ,
hiện diện
trên báo nhiều người biết, hay đang âm thầm sống
tịch lặng biên soạn, trước tác, dịch thuật….
chấn hưng đạo pháp trong thời hiện đại. Cùng
Chư Tôn Đức sống trọn vẹn trong thánh giới để
truyền giới, truyền đăng thắp sáng cho thế hệ
tương lai.
Chùa Bửu Minh
cuối năm Canh Dần, đầu năm Tân Mão
Thích Giác Tâm


|