NẮM XÔI GẤC QUÊ NHÀ
Lê Bích Sơn

Tôi về thăm nhà
giữa mùa bão lũ. Sau ba năm xa cách, những nếp
nhăn thay nhau xếp hàng nhiều hơn trên khuôn mặt Mẹ, còn
tóc tôi nhiều sợi cũng bắt đầu ngã màu vì những ‘lao tâm’
ở xứ người.
Mẹ bảo, Mẹ muốn
làm ‘nhà tài trợ chính’ cho một chuyến đi xa. Em
tôi nhanh chóng đặt vé, và Mẹ con tôi khăn gói
lên đường.
Vào đến Sài Gòn
nghe tin gió bão, Mẹ bồn chồn bảo nhỏ em: “Bật
tivi lên coi tin tức ngoài quê…”. Ngày
ra phi trường Tân Sơn Nhất, trời Sài Gòn mưa gió
lớn, tôi cười: “Mấy người miền Trung đi đâu
mang mưa gió tới đó hén…”. Mẹ cười buồn hiu
hắt…
Qua đến Bangkok,
Mẹ lại bảo: “Bật
tivi lên tìm thử có kênh nào nói về tin tức Việt
Nam không…”. “Ở đây toàn kênh tiếng
Anh không à, chắc gì có. Má có nghe được tiếng
Anh đâu…”, tôi trả lời vì muốn Mẹ quên đi
những điều lo âu của những người miền Trung mùa
bão. Mẹ nói: “Không
nghe thì cũng coi được hình…”. Tôi ngồi
bấm cái ‘remote’ khoảng 15 phút, kênh NHK của
Nhật quả thật có nói về tin Việt Nam bị bão lớn.
Mẹ ngồi xem im lặng…
Mấy ngày sau,
trên chuyến tàu từ Butterworth – Malaysia về
Bangkok – Thái Lan, đến Hat Yai của đất Thái thì
tàu huỷ lịch trình, vì Hat Yai bị lụt lớn. Mẹ
con tôi mua vé chuyến xe tốc hành về Bangkok để
kịp chuyến bay về lại Sài Gòn. Trên xe tôi chọc
Mẹ cười: “Chắc trận lụt này do mấy người miền
Trung kéo sang quá…”.
Mẹ
cười buồn tênh như nắng chiều đất Thái…
Về đến Sài Gòn,
Mẹ bảo mua vé xe gấp để Mẹ về quê… Hôm sau tôi
nhận được cuộc điện thoại từ Mẹ: “Cây
cối sau vườn đổ nát hết rồi. Giàn gấc Má trồng
để Tết cũng ngã đổ…”. Tôi ậm ừ: “Thì
việc cũng đã rồi, lo nhiều cũng vậy thôi Má!”.
Hôm sau, tôi chạy
ra Bến xe Miền Đông nhận ‘hàng’ Mẹ gởi trước lúc
tôi trở lại Mỹ. Bên trong ‘gói hàng’ là một bịch
xôi gấc và mấy dòng chữ Mẹ tôi viết vội: “…Đây
là xôi gấc cây nhà lá vườn của Má nấu, con ăn để
nhớ quê nhà…”. Tôi đã ăn nắm xôi gấc ấy
với một chút vị mặn của nước mắt chính mình…
Chiều cuối năm xa
xứ, đất Mỹ đâu thiếu những món ăn truyền thống
Tết Việt Nam…Tự nhiên tôi lại thèm một nắm xôi
gấc của quê nhà!
Hoa Kỳ, một ngày cuối năm Canh Dần
LÊ BÍCH SƠN

ảnh
chụp tại phi trường Tân Sơn Nhất

ảnh
chụp tại Wat Pra Kaew - Bangkok

ảnh chụp tại Kuala
Lumpur - Malaysia

BẠN ĐỌC CHIA SẺ
(Hoàng Thị Lệ
Dung)
ledung_hoang@*******:
Đọc bài viết "Nắm
Xôi Gấc Quê Nhà" làm tôi nhớ Mẹ rưng rưng nước
mắt! Cảm ơn tác giả đã cho tôi niềm cảm xúc này.
Tôi thích vô cùng bài thơ “Quê Hương” của Giang
Nam, và thích nhất là hai câu thơ cuối mà tôi
xin sửa lại một chút:
"Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất,
Có một phần xương thịt của Mẹ tôi…"
Nhớ Mẹ vô cùng!
--------------------------
(Tuấn Nguyễn) cabodo78@*****:
Em
đã nhận được bài viết "Nắm Xôi Gấc Quê Nhà" của
tác giả Lê Bích Sơn qua email. Một bài viết chứa
chan tình cảm của một người con xa xứ, nhớ quê;
hoài niệm về cuộc sống, về tình cảm, về những
nỗi lo toan của cuộc sống đơn sơ, mộc mạc nhưng
ấm tình người của quê mẹ Việt Nam.
Em
chưa từng đi xa như tác giả, nên chưa từng có
một hoài niệm, một nỗi nhớ quay quắc về nơi chôn
nhau cắt rốn. Em là người Sài Gòn, sinh ra lớn
lên tại Sài Gòn. Và dù quê em là Sài Gòn nhưng
em cũng hiểu biết, cũng khắc khoải về khúc ruột
miền Trung - quê mẹ của tác giả. Một miền Trung
quanh năm khốn khó, bão lũ; cái ăn không đủ, cái
mặc chưa che hết phận người... nhưng khúc ruột
miền Trung, con người miền Trung thì khác, ấm
nồng tình người, trong cái nghèo, cái khó đã
vươn lên và vượt qua số phận khắc nghiệt; vượt
qua thiên tai bão lũ, vượt qua cuộc đời khốn khó
để tồn tại và đi lên. Em vô cùng khâm phục tính
cách ấy của những người con miền Trung!
Thưa tác giả, dù đi đâu, ở đâu, làm gì; dù có
long đong lận đận, dù có tất bật bao nhiêu công
việc... nhưng xin hãy nhớ về quê Cha đất Tổ, hãy
nhớ về đất Mẹ miền Trung nắng gió, chất chứa đầy
những khó khăn...
Có
lẽ nắm xôi gấc mà Mẹ tác giả đã gởi gắm là nắm
xôi gấc ngon nhất trong đời, và nó càng thấm
thía hơn với những người con xa xứ. Bởi vì, nó
không chỉ là một món ăn bình thường, mà trong
nắm xôi đó còn có cả mồ hôi, nước mắt, những cơ
cực của người dân miền Trung một nắng hai
sương...
Cầu
mong những người dân miền Trung sớm chấm dứt cơ
cực và khúc ruột miền Trung không còn bão lũ mỗi
năm!
----------------------------------
(Tâm Vương)
daminhhien@******:
Kính chào tác giả,
Tình cờ thấy bài "Nắm Xôi Gấc Quê Nhà" trên
email. Bài viết ngắn gọn nhưng thật cảm động!
Xin phép được đăng trên website
langkemon.com.vn
(trang Văn hóa và trang Cảm nghĩ).
Dường như chúng ta đã biết nhau?
---------------------------------
(Xuân Nguyễn)
dualeo_bd@*******:
Anh S. thân,
Có vào website PGĐC, lên facebook xem hình ảnh
và đọc những bài viết của anh. Hơn 15 năm xa
nhau nhìn trên hình nét mặt anh ít nhiều đổi
thay, nhưng có một điều anh không hề thay đổi đó
là ‘cái tình’ mà anh đã dành cho quê hương miền
Trung chúng mình.
Cho bọn em địa chỉ, để tụi em gởi gấc qua tha hồ
nấu xôi 'nhâm nhi'.

|