TẤM VÉ TÀU
Hạnh Thuần
Trước tết khoảng
hai tháng, chị đã cầm được tấm vé tàu do anh tổ
trưởng công đoàn trao cho. Chị nhẹ nhõm trong
lòng, gương mặt liền tươi rói. Thế là chị đã yên
tâm với chuyện di chuyển, đi từ thành phố về quê
ăn tết với mẹ già. Chị thấy mình thật là may mắn,
còn làm việc, chị còn nhờ đến tập thể những việc
tưởng là nhỏ như vậy - nhưng đôi khi rất là khó
khăn.
Mùa xuân xem như
đã đến với chị từ tấm vé tàu. Nhìn chung quanh
mà xem, qua báo chí và thời sự trên truyền hình,
chị thấy biết bao người khốn khổ trong cuộc hành
trình về quê mỗi năm tết đến xuân về. Mấy cô cậu
sinh viên ở trọ gần nhà chị năm nào cũng phải lo
về các tỉnh xa thành phố trước cả mươi bữa, nửa
tháng. Có sẵn vé tàu xe trong tay, chị về quê
cận tết hơn, nhưng lúc nào cũng lên tàu hoặc xe
đò vào lại thành phố sớm hơn mọi người. Là vì
chị nghĩ, đầu năm phải tạo phong cách thong thả,
tinh thần thoải mái để cả năm làm việc tốt đẹp,
suông sẻ…
Mấy ngày gần đây,
chị còn tranh thủ gói ghém mấy tờ lịch năm mới –
chị mua cũng có mà các bạn đồng nghiệp biếu cũng
nhiều – để gởi về quê. Bây giờ là thời điểm
thích hợp để chị thực hiện, chứ đến ngày về chị
còn phải mang bao nhiêu là quà cáp.Vả lại, gởi
bây giờ để gia đình, người thân, bà con ngoài đó
kịp treo lên ngày đầu năm nữa chớ. Bước ra khỏi
nhà bưu điện, chị mỉm cười vì trong lòng chị
đang sung sướng. Chị đã gởi trước một ít hương
vị của mùa xuân về quê, về gia đình thân yêu.
Hạnh Thuần
|