THIÊN THẦN NHỎ
Hạnh Thuần
Sáng hôm nọ, chị
lại gặp cảnh ùn tắc giao thông trên đường đi làm
giờ cao điểm. Chuyện thường ngày ở thành phố lớn,
nhưng chị tự trách mình đã bê trễ với những việc
lặt vặt ở nhà mới ra nông nổi như vậy.
Đã sốt ruột với
việc nhích xe lên từng tí một trong dòng người
tưởng như bất tận, chị còn gặp chuyện không hay:
Xe chị bất ngờ loạng choạng, do vậy tay lái phía
trái của chiếc xe va phải người ngồi yên sau
chiếc xe đi bên cạnh. Chị giật mình, chưa kịp
định thần thì người đó - một phụ nữ - đã la lên
với giọng hốt hoảng: “Trời, đụng vô đâu vậy?”.
Theo phản xạ tự nhiên, chị rối rít xin lỗi. Và
chị đã nhận ra người phụ nữ đó bồng trên tay một
em bé (chắc hẳn là con của chị), trùm kín bằng
một chiếc khăn lông. Chị ngớ người ra, thật tình
không biết mình đã đụng vào đâu để trả lời.
Người phụ nữ cứ thế mà xoa lên đầu đứa bé (chị
không thể biết là trai hay gái), cặp mắt nhìn
chị đầy trách móc.
Người
đàn ông lái chiếc xe vẫn giữ im lặng, rồi cho xe
chạy thẳng khi đường trở nên thông thoáng hơn.
Nhưng chị thì cứ áy náy suốt dọc đường đến cơ
quan, chẳng biết mình đã gây ra chuyện gì nghiêm
trọng cho đứa bé hay không. Thậm chí, nếu họ có
đề nghị chị đi theo họ, ghé vào một nơi nào đó
để kiểm tra đầu cổ cho đứa bé, chị cũng sẵn sàng.
Như vậy chị còn yên tâm hơn. Ai mà không thương
con, lo lắng cho con!
Rồi, chị chợt
nghĩ đến vài câu chuyện thương tâm nổi lên gần
đây. Con em của những công nhân có thu nhập thấp
gặp phải bảo mẫu tại các cơ sở nuôi trẻ chui
nhẫn tâm hành hạ. Khi biết được sự việc, đôi khi
rất trễ tràng, lòng dạ những người cha người mẹ
đó làm sao tránh khỏi xót xa, đứt ruột đứt gan.
Con nhà giàu hay con nhà nghèo, chúng đều là
những đứa trẻ hồn nhiên, cần được quan tâm săn
sóc. Trẻ con, chính là những thiên thần nhỏ bình
đẳng với nhau trên thế gian này.
Hạnh Thuần
|