BỨC THƯ CỦA MỘT
SINH VIÊN
Nguyễn Văn Luận
Mẹ kính yêu của
con!
Đây là lần đầu
tiên con viết thư cho Mẹ. Con không biết phải
bắt đầu từ đâu? Nhưng con viết bởi tấm lòng của
con dành cho Mẹ đang trỗi dậy trong người. Con
muốn mình phải thật lòng viết nên những suy nghĩ,
hành động, việc làm của con đối với Mẹ bấy lâu
mà con thấy mình có lỗi và cần được Mẹ tha thứ.
Con không thể trực tiếp nói với Mẹ vì con sợ Mẹ
phải tổn thương nhiều. Sang một năm mới rồi con
muốn tự nhìn nhận lại mình thật nhiều Mẹ ạ!
Mẹ có biết không?
Con
thường thức khuya đến tận ba hoặc bốn giờ sáng
chỉ để xem trận bóng đá hay nói chuyện bâng quơ
với một vài đứa bạn lần đầu quen biết nhưng chưa
bao giờ con ngồi lại tâm sự cùng Mẹ mỗi lần đi
học xa về. Mỗi lần về thăm nhà, con mặc kệ
mọi chuyện, con ít khi nấu được một bữa cơm của
đứa con xa quê khi ba Mẹ chưa làm về, con quan
tâm đến mấy đứa bạn ở quê nhiều hơn. Nghỉ được
hai ngày con lại dành hai ngày đó để đi chơi
cùng chúng nó. Mẹ bảo con chở đi đâu đó? Con ậm
ừ cho có rồi sáng mai lại ngủ lì để Mẹ không bảo
nữa, con hứa với đứa bạn mai đi uống café là
chợt vùng mền dậy ngay sợ nó chờ.
Ngày cuối con
lên đường ra học, Mẹ thấy con đi bộ lên đường
đón xe vất vả, Mẹ mượn xe đạp chở con lên, con
chê xe đạp cũ đi trên đường mấy bạn cười cho. Mẹ
thấy con như vậy liền mượn xe khác cho bằng
được. Tại sao vậy Mẹ! Tại sao Mẹ lại nuông chiều
con thế! Chính Mẹ đã dạy con rằng: “Làm người
phải sống thật với chính mình”. Sao Mẹ không
quát con lúc đó, Mẹ làm như vậy thì giờ đây con
thấy mình có lỗi vô ngần.
Mẹ tiễn con lên
đường nhập học và mỗi lần con về quê rồi ra lại
học, bạn bè con thì không đứa nào cả. Mẹ căn dặn
đủ điều khi con ra thành phố học, con thấy mệt
mỏi vì lời Mẹ dặn rồi ậm ờ qua loa, để rồi giờ
đây con thấy mình vỡ lẽ những lời căn dặn ấy là
vô giá.
Tiền
Mẹ gửi
ra đều mỗi tháng con chê ít, con điện về giục Mẹ
gửi thêm nhưng con đâu biết rằng đó là những
đồng tiền “đổ mồ hôi sôi nước mắt” Mẹ phải làm
việc cật lực cho người ta dù trời nắng hay
mưa. Ngày 20/10 hay ngày 8/3, con dành những nụ
cười tươi của mình, những bó hoa đẹp nhất cho
mấy đứa bạn gái con quen nhưng con chưa bao giờ
dành những điều đó cho Mẹ, ngay cả ngày sinh
nhật của Mẹ cũng vậy. Con chưa bao giờ cười tươi
như vậy! Con chưa bao giờ tặng một bó hoa nào cả!
Con chưa bao giờ
gọi điện cho Mẹ dù con biết rằng: Khi Mẹ nghe
được những lời nói của con trong những ngày đó,
không cần lời chúc đâu Mẹ cũng vui nhiều rồi.
Con biết điều đó. Con thật là tệ quá! Con khóc,
con trách mình nhiều lắm. Nhiều lần con hứa sẽ
thay đổi nhưng không được. Tại sao con lại không
thể can đảm mở lời chúc mừng Mẹ? Tại sao con lại
như vậy khi xung quanh bạn bè con đều làm được?
Có lẽ tính con nhút nhát hay vì tình yêu thương
của con dành cho Mẹ đã để cho một ai khác lấy đi.
Con đã tự trả lời với mình rất nhiều.
Con ra Đà Nẵng
học, cứ cách một hai ngày Mẹ gọi hỏi thăm sức
khỏe con, Mẹ hỏi con học hành ra sao? Con trả
lời cho xong chyện rồi tắt máy, con bảo con học
bài, con phải đi học thêm. Trong khi đó, con lại
ngồi rảnh rỗi uống café, xem phim cùng mấy đứa
bạn. Con nói chuyện rồi cười vui vẻ nhưng con
đâu biết rằng Mẹ phải lo lắng ở quê nhà.
Giờ đây con thấy
thiếu lời hỏi thăm của Mẹ mỗi ngày. Có phải Mẹ
giận con rồi không? Mẹ à! Xin Mẹ đừng giận, con
đã biết lỗi mình rồi! Con sợ một mai đây sẽ
không còn có cơ hội được nghe lời Mẹ dặn và sự
quan tâm của Mẹ dù muốn thế nào đi chăng nữa.
Con hứa với Mẹ
trước khi lên đường nhập học là sẽ cố gắng học
tập tốt, Mẹ bảo:
“Học
tốt vào rồi kiếm cái bằng khá mà đi làm, ba Mẹ
phải khổ nhiều rồi. Ba Mẹ không được bằng người
ta nên giờ đây phải lao động bằng sức của mình,
con thì khác nên gắng học vào”. Nhưng Mẹ có
biết con đã không làm được, con không hoàn toàn
làm chủ được bản thân mình để rồi ăn chơi lêu
lổng với bạn bè. Càng ngày sức học của con hoàn
toàn kém, nhiều khi con phải chuẩn bị tâm lí cho
việc học lại.
Con đau khổ vì
tình cảm của con không được đáp trả, con khóc,
con lăn mình vào những đêm thức trắng triền miên
để suy nghĩ về những gì mình phải chịu đựng. Con
đâu biết rằng, thân thể con, đôi mắt của con,
tất cả những gì con có là do Mẹ cho con, con đau
khổ rồi dày vò mình mà không chú ý đến nỗi đau
của Mẹ. Con không khóc cho những nỗi niềm của Mẹ,
con không chia sẻ với những buồn vui với Mẹ
trong công việc. Tại sao con lại có thể dễ dàng
vấp ngã và phải khóc vì những tổn thương đầu đời.
Con có lỗi với Mẹ lắm!
Mẹ ơi! Con biết
Mẹ yêu và thương con nhiều lắm dù con làm gì có
lỗi đi chăng nữa. Mẹ ơi! xin đừng im lặng, xin
Mẹ hãy trách phạt con vì như vậy con mới thấy
mình vẫn là con yêu của Mẹ. Sang năm mới này con
hứa sẽ thay đổi mình, con sẽ gọi điện về hỏi
thăm Mẹ thường xuyên; con sẽ về quê và thăm Mẹ
vào những bữa cuối tuần con được nghỉ; con sẽ kể
cho Mẹ nghe những điều con con chất chứa trong
lòng bấy lâu mà giờ đây con mới can đảm viết nên
thành lời.
Mẹ ơi! Con xin
lỗi Mẹ rất nhiều, nhiều hơn những gì có thể đong
đếm được. Xin chúc Mẹ năm mới dồi dào sức khỏe.
Con yêu Mẹ nhiều.
Nguyễn Văn Luận

|