NHỚ TẾT
Hạnh Thuần

Năm nay thời gian nghỉ Tết được kéo dài, nhưng
vì thông tin đến hơi muộn nên tôi vẫn giữ vé
chuyến xe ngày mùng ba để vào lại Sài Gòn. Vì
đổi đi, đổi lại chiếc vé mà em trai tôi đã phải
cất công mua, tôi cảm thấy khá là phiền phức.
Chiếc xe buýt chất lượng cao sáng hôm đó vẫn
khởi hành đúng giờ, dù số lượng hành khách không
đủ đầy xe. Trên quốc lộ, tôi thấy nhiều chuyến
xe xuôi ngược, đưa khách đến mọi miền đất nước.
Người ta bắt đầu du xuân sau hai ngày ở nhà để
làm tròn các nghĩa vụ thiêng liêng nhân đầu năm
mới.
Xe chạy thênh thang trên đường, đi qua biết bao
khu dân cư, phố xá còn ngập tràn sắc xuân tươi
thắm và tâm hồn xuân roi rói niềm vui trên gương
mặt mỗi con người. Những bạn đồng hành của tôi
thật là kín miệng, họ nói ít và khẽ khàng với
nhau. Có lẽ, giống như tôi, vài người trong số
họ còn vấn vương không khí Tết ở quê nhà – mà vì
lý do nào đó, mỗi người phải tạm biệt người thân,
bạn bè trong một không gian, thời gian đặc biệt
như vậy.
Đầu óc thảnh thơi khi yên vị trên xe, tôi chợt
nhớ lại những chuyến tàu hỏa ngày cuối năm đưa
tôi về quê nhà. Năm nào tôi cũng căng thẳng chờ
cơ quan đăng ký mua hộ, cho đến khi được trao
tận tay tấm vé tôi mới chắc chắn mình sẽ ăn Tết
trọn vẹn. Ngày về, tôi hòa mình trong dòng người
đông đảo ở sân ga, nôn nao chờ đến lúc được lên
tàu. Ai nấy cũng hành trang trĩu nặng, lủ khủ
giỏ xách, như thể muốn đem tất cả hương vị mùa
xuân về cho gia đình. Ngày cuối năm vừa qua, tàu
khởi hành muộn so với giờ ghi trong vé. Nhưng
chẳng sao, mọi người sẵn sàng thông cảm, miễn là
cuối cùng con tàu cũng chuyển bánh. Tay xách
nách mang bước lên tàu, đôi tay tôi rã rời nhưng
con tim như reo vang trong lồng ngực. Tôi không
thể nào ngủ ngon giấc, chỉ mong cho mau đến sáng
để về đến nhà. Tôi tưởng tượng Mẹ sẽ ưng ý khen
những món quà tôi hí hửng soạn ra. Biết tình
hình mua sắm mùa Tết, Mẹ sẽ không chê đắt khi
nghe giá cả vài mặt hàng, chứ vào những ngày
thường, Mẹ có thể xót xa rằng tôi đã vung tay
quá trán…
Xe vẫn bon bon chạy, không gian chung quanh tôi
vẫn yên ắng. Tự nhiên tôi nhận ra mình đã bỏ dở
một cuộc vui. Sao tôi bỗng da diết nhớ hai ngày
Tết vừa qua? À, thì ra trong lòng tôi đang ngậm
ngùi nhớ Mẹ, nhớ giây phút bịn rịn chào Mẹ, tôi
phải hứa với Mẹ rằng sẽ sớm về thăm vào dịp
khác. Tôi lại nhớ Tết, vì Mẹ chính là Tết, là
mùa xuân tình thương của tôi.
Hạnh Thuần
Tháng 2 năm 2010


|