Hạnh Phúc và Bất
Hạnh
Đỗ Thị Diệu Ngọc

Hạnh phúc là một
khái niệm vô hình mà sao tất cả chúng ta đều
dành suốt một đời tìm kiếm? Cái hạnh phúc đơn sơ của
một ngày, một giờ trong bài hát đẫm chất triết
lý Phật giáo này có dễ đạt được hay không? Trên
trái đất với hơn 6 tỷ người của chúng ta, có bao
nhiêu cá nhân đã, đang, và sẽ hài lòng với thứ
hạnh phúc ngắn ngủi và mong manh đó?
Tôi đã đi qua hơn
một nửa đời người loay hoay kiếm tìm câu trả lời
cho những câu hỏi này. Biết bao lần khi chìm đắm
trong tận cùng nỗi đau, thông điệp giản đơn của
câu hát về hạnh phúc trên đã mang lại cho tôi
một chút ấm lòng giữa cái lạnh lẽo đến giá buốt
của đời người. Và hôm nay, khi đất nước kỷ niệm
36 năm non sông liền một mối, tôi cũng muốn lật
giở 36 trang đời mình đã đi qua để hồi tưởng lại
những khoảnh khắc hạnh phúc nào đã chợt đến,
chợt đi…
Trong ký ức về
một thời quá vãng xa xôi, cái hạnh phúc ngọt
ngào trong vòng tay ẵm bồng của mẹ đã không còn
nữa. Cái còn đọng lại trong tôi là những
khoảnh-khắc-không - hạnh-phúc của một thời thơ
ấu nghèo đến xác xơ. Trong cái nghèo chung của
đất nước sau 30/4/1975 là cái nghèo riêng của
gia đình tôi, nghèo đến mức một bữa ăn ngon cho
cả gia đình, hay một manh áo mới mỗi khi Tết đến
đã là một niềm hạnh phúc lớn lao cho chị em
chúng tôi. Tôi không thể nào quên cái hạnh phúc
vô cùng đến lăn lóc suốt đêm khi được cha tôi
hứa mua cho bộ sách mới nhân ngày khai giảng. Và
tôi cũng chẳng thể nào quên cái con bé 8 tuổi là
tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng mồng một Tết để được
mặc bộ quần áo mới duy nhất trong năm. May mắn
thay, mà cũng đáng tiếc thay, đó là những khoảnh
khắc hạnh phúc giờ đây con của tôi không thể nào
có được.
Tôi đã từng tủi
thân khóc thầm trong những ngày đông giá lạnh
phải phong phanh dầm mưa một mình đến lớp khi
bạn bè ấm áp, khô ráo quây quần kết nhóm với
nhau. Tôi không đến được những lớp học thêm vì
gia đình không trả được nhiều tiền học phí. Nhưng
rồi tôi tự trang bị cho mình cái tinh thần AQ để
chiến thắng chính mình. Trong những ngày cuối
cùng của cấp học phổ thông, khi đám bạn bè tung
tăng đến những lò luyện thi của những thầy cô
nổi tiếng, tôi ngậm ngùi thu lu trong góc nhà
chỉ với một mình tôi và chậu nước làm nguội bớt
cái nóng của ngày hè để vật lộn với đám sách ôn
thi đến nhàu nát từng trang sách. Tiếp theo
những khoảnh khắc không hạnh phúc đó là cái hạnh
phúc đến vỡ oà khi tên tôi được khoanh vòng đỏ
chót trên bảng thông báo kết quả thi, là cái
rưng rưng nghẹn ngào khi tấm bằng khen và cái
nắm tay khích lệ của thầy Hiệu trưởng đã dành
cho tôi vào ngày khai giảng, lúc thủ khoa của
các ngành học được vinh danh. Tự hào thay, mà
cũng nhọc nhằn thay, đó là cái khoảnh khắc hạnh
phúc tôi mua được bằng kiên trì và nhẫn nại chứ
không phải bằng tiền.
Tôi xa quê hương,
xa gia đình và bè bạn trong hành trình tìm kiếm
thứ hạnh phúc lứa đôi mà người đời mong mỏi. Sau
những khoảnh khắc tưởng chừng như hạnh phúc của
một cuộc hôn nhân mà hầu hết mọi người đều cho
là xứng đôi vừa lứa, tôi lại đối diện với chính
mình trong trong tận cùng của sự cô đơn. Tôi
nương tựa vào đạo Phật để tìm cái nhân cho quả
khổ của riêng mình và cách đạt đến trạng thái
hạnh phúc rốt ráo mà con người hướng đến. Trong
một lần lang thang vào thế giới Thiền vào một
đêm vắng lạnh, tôi chợt gặp một câu nói của một
Thiền sư nổi tiếng: “Còn
nỗi đau khổ nào lớn lao hơn nỗi khổ khi vợ chồng
không giao tiếp được với nhau”. Vâng,
tôi đang chôn vùi mình trong nỗi đau khổ vô biên
đó. Tôi phải buông tay thôi, buông tay để anh đi
tìm hạnh phúc mới của anh, buông tay để nỗi khổ
của tôi không còn ăm ắp nữa. Một tay dắt con
trai bé bỏng, một tay kéo đống hành lý chỉ toàn
sách với sách, tôi tha hương đi tìm hạnh phúc
cho hai mẹ con tôi, để lại những khổ đau của 7
năm vợ chồng đầy dằn vặt và thiếu cảm thông trên
đất Bắc. Miền Nam hào hiệp đã mở rộng cánh cửa
để đón chúng tôi, khi cánh cửa phía sau lưng đã
vĩnh viễn khép lại. Những tấm lòng người thân,
bạn bè ấm áp, những thuận lợi bất ngờ chợt đến
đã cho tôi ngày một nhiều niềm tin trên lối rẽ
của cuộc đời. Sung sướng thay, mà cũng ngậm ngùi
thay, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc cho mẹ
con tôi giữa tột cùng bất hạnh.
“Đàn bà trẻ nuôi
con một mình vất vả lắm,” câu nhắn nhủ của một
người quen không làm chùn lại những bước chân
đầy quyết tâm của tôi. Đan xen trong đoạn đời
này là những khoảnh khắc hạnh phúc và không hạnh
phúc. Tôi đã quay đi lau vội những giọt nước mắt
xót xa khi này tay bé nhỏ của con trai tôi níu
chặt áo tôi vì sợ mẹ vắng nhà lâu quá. Nhưng rồi
tôi lại để mặc cho những giọt nước mắt hạnh phúc
tuôn trào khi đọc bài tập làm văn còn vụng về
của con trai miêu tả mẹ là người cháu yêu thương
nhất trên đời. Tôi loay hoay thu xếp thời gian,
vừa mưu sinh để nuôi con, vừa dạy kiến thức vừa
rèn cho con nhân cách. Đối với cháu, tôi là mẹ,
tôi là cha, tôi là cô giáo, và tôi là bạn đồng
niên. Nhọc nhằn thay, mà cũng ấm áp thay, đó là
những khoảnh khắc hạnh phúc khi nhìn thấy con
mình ngày một lớn khôn với tâm hồn trong sáng và
trái tim nhân hậu.
Trên những bước
đường nghề nghiệp gian nan, hạnh phúc cũng đến
với tôi sau rất nhiều nỗ lực. Những lời động
viên, những ánh mắt khích lệ của đồng nghiệp
mang đến cho tôi những niềm vui náo nức. Nhưng
trên tất cả là niềm hạnh phúc khi học trò của
tôi, những em đang cùng tôi lên lớp hàng ngày và
những em đã ra trường nhiều năm về trước, đã thể
hiện với cô những tình cảm chân thật của mình.
Hai mươi hai tuổi,
tôi tự hào biết bao khi trở thành một cô giáo
trẻ trên giảng đường đại học. Mười bốn năm qua
là biết bao nhiêu cố gắng để tự hoàn thiện mình. Đã
không ít lần tôi bần thần suốt buổi vì những bài
giảng không đạt kết quả như tôi mong muốn. Nhưng
bù lại cũng có nhiều lần tôi xúc động đến nghẹn
ngào khi các em sinh viên gửi đến tôi những lời
chào như reo lên vì vui mừng khi tình cờ gặp cô
trong thang máy, hay khi tôi nhận những email mà
các em chọn cô làm người gửi gắm tâm sự và xin
những lời khuyên. Tôi nâng niu những lời nói
chân tình các em dành cho tôi, khi “em học từ cô
không chỉ là kiến thức mà còn là cách sống đẹp
trong đời…”. Vất vả thay, mà cũng cao quý thay,
đó là những khoảnh khắc hạnh phúc có nhuốm vị
mặn của mồ hôi và sự giản dị của lẽ sống-là-cho
hơn mong cầu được nhận.
Và sáng hôm nay,
tôi hạnh phúc biết bao khi được ngồi trong một
không gian bình yên và mát mẻ để trải lòng về
hạnh phúc, khi bao nhiêu người đang nhọc nhằn vì
cuộc mưu sinh trong cái nắng thiêu đốt ở ngoài kia.
Tôi viết
về hạnh phúc không phải để kiêu ngạo rằng mình
đang hơn rất nhiều người khác. Tôi viết về hạnh
phúc để tri ân cuộc đời và để gửi lời cảm ơn của
mình đối với những người đang sống bên tôi.
Cầu mong an lành,
hạnh phúc đến với tất cả mọi người!
Đỗ Thị Diệu Ngọc
(theo
Hoằng Pháp)


|