NHỮNG CHÌA KHOÁ TRAO EM
Thơ: Trí Giải
Bình thơ:
Ánh Vy
Bé thân mến!
Ngẫm lại mình,
dường như ta đã đánh rơi khá nhiều chiếc chìa
khóa trong quãng đường ta đi qua…Biết tìm lại ở
đâu bây giờ nếu chính ta không tự làm nên những
chìa khóa mới để ta học cách trân trọng hơn.
1. Chìa khóa mỉm cười.
Mình đã đánh rơi
nó từ lúc nào rồi nhỉ? Lâu quá rồi, không nhớ ra
được nữa.
“Mỉm cười
thiện cảm, ở trong đời
Là mối tâm giao,
người mến chơi
Hạnh phúc được
nhiều, bạn quý mến
An vui cuộc sống,
xung quanh người”
(Thích Trí Giải)
Chả trách, lâu
nay ta cứ hay mệt mỏi và dường như chả có thiện
cảm với ai thì phải. Cuộc sống an vui của ta chỉ
là văn tự nói chứ ta không có nói. Ta giật mình
trong tiếng cười của mình, đó là tiếng cười dễ
vỡ của thế gian, đó là tiếng cười đem lại niềm
đau cho người khác, là tiếng cười mau biến thành
tiếng khóc trong phút giây. Không phải là tiếng
cười của sự giải thoát và an lạc, không phải
tiếng cười phá mê giữa cõi Ta-Bà, một tiếng cười
méo mó mà chính nó đang khoác trên mình sự phiền
não, khổ đau. Thật đúng là ta đã phí phạm sức
lực mình cho những tiếng cười như thủy tinh vỡ
đi rồi hốt nhặt đem quăng vào đống rác, vì đó là
những thứ sẽ gây chảy máu, đau đớn cho người.
2. Chìa khóa quan tâm
Quan tâm ư? Ta
từng quan tâm ai chưa nhỉ? Hình như là có. Oh,
cái có đặt trong cái hình như, nghĩa là còn ngờ
vực không biết là có không nữa. Thêm một lần nữa
để ta tìm kiếm chiếc chìa khóa thứ hai, lại đánh
rơi ở đâu nữa rồi.
“Quan tâm chia
sẻ, đến nhiều người
Thiện cảm trao
nhau, ta thấy vui
Thăm hỏi thường
xuyên, trong cuộc sống
Sẵn sàng giúp đỡ,
khó khăn đời”
(Thích Trí Giải)
“Quan tâm chia sẻ
đến nhiều người”. Dường như đến bây giờ ta vẫn
chưa làm được. Bởi vì ta còn chưa một lần biết
quan tâm đến chính bản thân ta. Nghe ra thì có
vẻ ích kỷ nhưng thực tế là vậy. Chưa biết quan
tâm đến mình thì làm sao quan tâm cho tha nhân,
làm sao ta thông cảm cho người khi chính ta chưa
một lần học sự cảm thông. Kinh điển, giáo lý,
dẫn chứng lời Phật dạy, ta thuyết hùng hồn lắm,
hay lắm nhưng bốn chữ “quan tâm, chia sẻ” ta vẫn
chưa thực hiện được rốt ráo. Trong ta cũng đang
có rất nhiều con người, đừng bỏ quên nhiều con
người trong chính con người mình trước khi ta sẻ
chia với thế nhân. Không hiểu mình thì không thể
nào chia sẻ cùng người được.
3. Chìa khóa nỗi buồn
Ở đời, cái nghịch
lý là chuyện buồn ta giữ chặt lắm, giữ để gặm
nhấm, để viết nên những bản tình ca đẫm lệ. Có
điều lạ là nhạc buồn ta lại hát nhập tâm hơn.
Không hiểu! Thế mới biết nó đã ăn sâu vào con
người mình, lấy mấy thứ não phiền, hờn giận,
phiền muộn trét lên mình rồi bảo đó là ta.
“Nỗi buồn đừng
để, ở tâm ta
Những việc không
vui, nên bỏ qua
Gặp phải chướng
duyên, ta vững bước
Bền tâm ý chí,
nỗi buồn qua”
(Thích Trí Giải)
“Khi buồn khóc
lóc, lợi gì đâu??
Tìm cách quên đi,
chuyện khổ sầu
Ổ khóa người làm,
chìa khóa mở
Tịnh tâm tháo gỡ,
hết thương đau”
(Thích Trí Giải)
Ta chưa từng học
cách chuyển hóa, ta chỉ biết lấy tiếng khóc cho
nhẹ cõi lòng này nhưng nỗi buồn vẫn không tan
biến mà nó vẫn cứ âm thầm theo ta trong mỗi phút
giây khi ta giật mình nhớ tới bởi một bản nhạc
quen thuộc gợi về quá khứ.
4. Chìa khóa sức khỏe
Khi ta không biết
tôn trọng chính sức khỏe của mình thì ta đã
không còn tôn trọng ta nữa rồi và cũng không tôn
trọng người đã sinh ra ta.
“Khi thân
tráng kiện, tốt tinh thần
Thể dục thường
xuyên, việc rất cần
Ăn uống đúng giờ,
tốt sức khỏe
Thức ăn phù hợp,
bệnh không sanh”
(Thích Trí Giải)
Một ngày thân thể
này yếu đi là một ngày chữ “Hiếu” chưa tròn.
Thân không tốt, tâm không an thì đừng nói đến
việc Hiếu Đạo vẹn tròn. Giật mình, hốt hoảng vì
ta đã đánh rơi quá nhiều chiếc chìa khóa. Vụng
về tìm kiếm của một kẻ luộm thuộm. Còn nữa, còn
nhiều chiếc chìa khóa nữa mà ta chưa thể kể cho
em nghe được. Là thế đấy! Ta trách cuộc đời này
không mở cửa ra cho ta nhưng ta đâu biết rằng ta
đã đánh rơi quá nhiều những thứ mà ta đang có.
Đợi ta nhé! Ta sẽ kể tiếp cho em nghe những
chiếc chìa khóa để mở cửa cuộc đời này mà chúng
ta đã vô tình hay cố tình đánh mất.
5. Chìa khóa ngủ nghỉ
Lúc trước, ta có
chia sẻ với em về vấn đề sức khỏe rồi. Hôm nay,
ta chia sẻ thêm cho em về chiếc chìa khóa ngủ
nghỉ nữa nhé! Mới nghe, em thấy bình thường lắm
phải không? Có lẽ em sẽ cho rằng ngủ nghỉ thì có
gì đâu mà gọi là chìa khóa quan trọng. Ta không
trách em bởi ta cũng đã từng giống như em hiện
giờ. Ta hay thức khuya lắm nhưng có ai ngờ rằng
chính vì ta coi thường nó nên đến giờ ta mới
không còn tỉnh táo như ngày xưa nữa. Em biết
không?
“Thức khuya cơ
thể, dễ bệnh đau
Mệt mỏi tinh thần,
dễ nhức đầu
Ngày ngủ li bì,
không dậy nổi
Bệnh tim dễ phát,
thọ không lâu”
(Thích Trí Giải)
Ôi! Đúng thật là…Thức
khuya là vậy đó em, giờ thì em đã nhận ra chưa?
Đừng coi thường sức khỏe của mình. Em có biết
rằng một khi sức khỏe đã yếu đi, tinh thần không
tỉnh táo thì nguy hiểm vô vàn. Tu học cũng vậy
em ạ! Nếu không tỉnh thức thì đừng bàn gì đến
việc giải thoát nữa huống chi là an lạc trong
giây phút hiện tại, khi ta cứ mãi trong trạng
thái hôn trầm thì đúng là chỉ kết bạn với trầm
luân mà thôi. Do vậy, em nên…
“Nên cần ngủ
trước mười hai giờ
Ngủ đủ một đêm,
dậy tỉnh bơ
Sảng khoái tinh
thần, làm mọi việc
Thành công cuộc
sống, đẹp như mơ”
(Thích Trí Giải)
6. Chìa khóa tha thứ
Khi nhắc đến hạnh
“Tha thứ”, ta cũng không biết phải nói sao nữa?
Đã có nhiều áng văn chương hay nói về hạnh Tha
thứ. Chúng ta hãy cố gắng noi gương họ mà thực
tập cho tốt. Bởi …
“Tâm Từ đối
trị diệt cơn sân
Hóa giải oan
khiên việc rất cần
Khi đã có lỗi nên
sửa đổi
Đừng nên cố chấp,
lỗi mình làm”
(Thích Trí Giải)
Cũng đôi lần ta
biết rằng người đã đem đến cho ta nhiều ưu phiền
lắm, người khiến cho ta phải chia rẽ tình huynh
đệ, người khiến cho ta không còn chỗ nương thân,
người khiến cho ta phải lang thang trên một
quãng đường dài vào mùa giông bão. Theo bản năng,
cái sân hận trong con người ta sẽ nổi lên rất
mạnh nhưng nhờ có những người pháp lữ nhắc nhở
ta đang đi trên con đường của Tình thương và Trí
tuệ nên ta đã không còn giận người nữa. Kể từ đó,
ta luôn vững chãi trong tâm Từ để đối trị diệt
cơn sân.
“Khi người có
lỗi, biết ăn năn
Những việc không
hay, đã lỗi lầm
Cuộc sống không
ai, chẳng có lỗi
Sẵn sàng tha thứ,
việc sai lầm”
(Thích Trí Giải)
Trong đời, ai
cũng đã từng gây lỗi cho người khác hết em ạ.
Những ai nhận ra lỗi lầm của mình biết ăn năn
thì đúng thật quý vô vàn. Ta tha thứ tất cả, ta
vui mà người cũng nhẹ lòng. Chúng ta phiêu du
trong phương trời thong dong không hơn hay sao
mà phải có khoảng cách bởi hai chữ “Lỗi lầm”
cách ngăn giữa đôi bờ.
7. Chìa khóa thị phi
Hầu như ít ai giữ
được chiếc chìa khóa này chắc trong tay, cũng đã
đôi ba lần rớt trong quãng đường đời ta đi qua.
“Ai thường nói
xấu, chuyện người ta
Thù oán, thị phi,
chồng chất mà
Tình cảm con
người, thêm sức mẻ
Nói năng chánh
niệm, tránh oan gia”
(Thích Trí Giải)
Sao ta không một
lần ngồi lại bên nhau để tập nói trong chánh
niệm nhỉ? Nói xấu người khác dường như cũng là
một chủ đề cho người ta dễ bắt đầu một câu
chuyện. Cái này ta nhớ quán sát nhé! Nó cũng vi
tế lắm đấy. Nếu không tỉnh thức thì nhiều khi ta
đang “thị phi” lúc nào mà không hay.
8. Chìa khóa thư giãn
Ta thường hay
tham lam. Tham lam cả công việc, không còn thời
giờ cho chính mình nữa. Những lúc này đây rất
quan trọng, giúp cho ta cân bằng được trạng thái
của mình. Đừng đày đọa bộ óc này quá! Hãy để cho
chúng “thở và cười” cùng ta.
“Một ngày làm
việc mệt nhiều rồi
Thư giãn tinh
thần để thảnh thơi
Tản bộ công viên
đi hóng mát
Những gì giải trí,
tâm mình vui”
(Thích Trí Giải)
9. Chìa khóa tâm hồn
Tặng em nè…!!!
“Hằng ngày
nuôi dưỡng, tâm hồn mình
Sám hối, ngồi
thiền, và tụng Kinh
Lạy Phật thường
xuyên, trừ nghiệp chướng
Tâm hồn thanh
tịnh, trí tuệ minh”
(Thích Trí Giải)
Ta không cần em
làm gì nhiều. Chỉ cần như vậy thôi, em sẽ có
được “Tâm hồn thanh tịnh, trí tuệ minh”. Ráng
lên em nhé! Vì đó là phút giây em sẽ tìm thấy
được chính mình. Đạo Phật không phải là tôn giáo
của nghi lễ rườm rà, phô trương và hình thức mà
đạo Phật là đạo của tình thương và sự hiểu biết,
đó là một kho tàng triết lý sống vĩ đại của nhân
loại. Đừng bao giờ biến đạo Phật trở nên huyền
bí và khó hiểu, khó hiểu là do sự hiểu biết của
ta. Hãy để cho “Tâm hồn thanh tịnh” em sẽ thấy
được “trí tuệ minh” ngay thôi. Thực tập đi, ta
cam đoan với em là như vậy!
10. Chìa khóa quán chiếu
“Hằng ngày
quán chiếu, việc qua rồi
Sai trái điều gì,
nguyện bỏ thôi
Làm đúng việc gì,
cần phát triển
Cuộc đời hoàn
thiện nhân cách thôi”
(Thích Trí Giải)
Có bao giờ em tập
quán chiếu như vậy chưa? Nếu chưa thì hãy làm
ngay bây giờ đi. Cuộc sống cần nên có chiều sâu,
đừng hời hợt với những hành vi của mình. Ta đã
làm sai điều gì, hãy sửa ngay. Ta đã làm việc gì
đem lại lợi lạc cho tha nhân, hãy phát huy. Tập
quán chiếu như vậy trong mỗi giờ đã qua, em sẽ
hoàn thiện được nhân cách của mình trong cuộc
đời. Ta mong em nhiều lắm. Vậy là ta đã kể cho
em nghe về 10 chiếc chìa khóa mà chúng ta đã
đánh rơi nhưng vẫn chưa hết đâu, còn thêm 4 chìa
khóa nữa.
Thế là ta lại gặp
em để cùng sẻ chia về những chiếc chìa khóa mở
cửa hạnh phúc cuộc đời. Ta rất vui vì có nghe
rằng em đã mở được đến cửa thứ 10. Ta vui nhiều
lắm! Em biết không? Em đã cảm nhận được những
điều ta chia sẻ, đó là những chiếc chìa khóa mà
người đời hay coi thường nó, thật tội nghiệp vì
họ đã không biết rằng đó chính là những chiếc
chìa khóa quan trọng trong cuộc đời mình. Em hãy
trân trọng những gì mình đang có, bởi con đường
ta đang đi là con đường của tình thương và sự
hiểu biết. Chúng ta vẫn thường đi thiền hành vào
mỗi buổi chiều về, Linh Thoại hoa vẫn nở, ta
đang thở và cười, ta sẽ kể tiếp cho em nghe về 4
chìa khóa còn lại.
11. Chìa khóa khó khăn
“Đường lên dốc
đỉnh An Khê
Khó khăn trắc trở
không hề chùn chân
Quyết tâm giữ
vững tinh thần
Đèo cao mấy núi
bước dần cũng qua”
(Thích Trí Giải)
Em còn nhớ đỉnh
An Khê không? Nơi mà người ta vẫn thường nói
rằng:
“Không đi thì mắc
cái eo,
Ra đi thì sợ cái
đèo An Khê”.
Dân gian vẫn
thường nói An Khê đi dễ khó về, nhưng đó là
người đời. Còn em, em có sợ đèo An Khê không? Là
không! Đúng không em? Người con Phật không bao
giờ sợ khó khăn, trắc trở, trên lộ trình tìm về
Chân Như “Đèo cao mấy núi bước dần cũng qua”. Ta
không sợ vì tâm ta là tâm hướng đến đại chúng,
bước chân ta vững chãi trên mọi nẻo đường thì
đỉnh An Khê cũng có là gì? Em à! Con đường địa
lý dù xa dù hiểm trở nhưng nếu tâm ta không ngại
thì sỏi đá cũng biến thành thảm cỏ xanh nâng
bước em đi.
Những bước chân
của tình thương và trí tuệ “cách sông cách núi
vẫn là do tâm”. Bậc trí cao thâm ở đời không bao
giờ đứng lên từ bục vinh quang, danh vọng phù du
ở đời, mà họ đứng lên từ đâu? Từ chính những sai
lầm trong cuộc đời đó em. Xấu hổ quá! Khi ta vẫn
chưa làm được như vậy. Đôi khi ta vẫn thường nói
dù cho bát phong có “đụng” đến ta thì ta “vẫn
vững như kiềng ba chân”. Lời nói đó chỉ là phiếm
ngữ mà thôi. Khi tâm sự những điều này với em,
ta đang nói thật lòng mình, bởi khi ai đó chạm
vào cái Ngã của ta thì trước mắt ta cho người đó
ngã trước cho hả giận nhưng ai ngờ đoạn đường
còn lại ta còn ngã đau hơn.
“Đường đi
không khó bởi ta
Cách sông cách
núi vẫn là do tâm...
Đứng lên từ những
sai lầm
Mới là bậc trí
cao thâm ở đời”
(Thích Trí Giải)
Con đường tu học
không thể nói bằng ngôn từ sáo rỗng, nói cho
hay, cho đẹp, cho văn chương nhưng cuối cùng
chẳng hiểu gì hết. Con đường đó vốn không khó đi,
sông núi cách trở là do ta. Tự ta làm nên sông
núi chứ sông núi nào dám cản ta đi, ta đi không
đúng đường thì cho rằng sông ngăn núi trở rồi
sau đó thối tâm nản chí mà mỏi gối chùn chân. Có
ai biết rằng chính ta cũng có thể dời núi dời
sông được vậy? Tại sao ta không dời mà lại nói
là do sông núi? Không tìm về chính mình mà cứ
tìm ở ngoại cảnh mà than khóc cho áng văn chương
thêm đau buồn. Kẻ đại ngu là từ những sai lầm mà
nản chí, người bậc trí là từ những sai lầm mà
thấy được thành công. “Sai lầm” là một trường
đại học dạy ta biết về những kinh nghiệm mà sách
vở ở đây là vô ngôn, nó chỉ đòi hỏi em phải biết
cách quán chiếu, cách nhìn sâu nhìn rộng. Hãy từ
những sai lầm đó mà đứng lên, đôi chân sẽ vững
vàng hơn rất nhiều. Đó là chiếc chìa khóa thứ
11, chìa khóa khó khăn mà hầu như ai cũng đã
đánh rơi hết rồi. Hãy giữ gìn nó bằng sự trân
trọng, em nhé!
12. Chìa khóa thăng trầm
“Cuộc đời luôn
có thăng trầm
Bước cao bước
thấp hết trầm lại thăng
Dù cho gian khổ
nhọc nhằn
Vững chân ta bước
chỉ thăng không trầm”
(Thích Trí Giải)
Hãy kể cho ta
nghe em cảm nhận được gì ở cuộc đời này? Nó có
bao giờ làm cho em phải buồn chưa? Cuộc đời vẫn
cứ như những nốt nhạc hay một bản tình ca, không
phím thăng phím trầm thì ai cảm nhận được cái
hay của tác phẩm, không có những đoạn điệp khúc
hay cao trào thì bản nhạc cũng mất hay. Ta vẫn
còn nhớ có một câu nói rằng “Không đau khổ lấy
chi làm chất liệu. Không buồn vui sao hiểu
chuyện con người”. Đau khổ vẫn như một chút gì
đó trong hương vị của cuộc đời, thiếu nó thì sự
an vui sẽ không có mặt. Trong đau khổ đã ngầm
chứa cái nhân của hạnh phúc nếu ta biết cách
quán chiếu. Ta mong em rằng đừng bao giờ ruồng
bỏ những sự đau khổ mà trốn tránh, em hãy ôm lấy
nó, hãy ôm ấp những nỗi khổ niềm đau mà chuyển
hóa, đó chính là một chất liệu không thể thiếu
để ta làm nên một cuộc đời tươi đẹp. Ta tin em
sẽ làm được điều này. Ngày nay, người đời vẫn
thường trầm mình trong sự khổ đau bằng những
giọt nước mắt bi lụy, họ cố vùng vẫy để thoát
khỏi cái hố đen đó nhưng không được, càng ngày
nó sẽ càng lún xuống. Chi bằng ta đừng vùng vẫy
mà hãy bình tâm, sáng suốt trong sự vững chãi để
tìm hướng giải thoát cho chính mình. Khi bước
chân em đã vững chãi bước đi trên thảm cỏ xanh
trong tình đạo vị cùng người pháp lữ thì theo em
đó là thăng hay trầm?
13. Chìa khóa tiền tài, danh vọng
Đây là hai thứ mà
ai cũng mơ vì họ cho rằng đó là thước đo của sự
thành đạt. Ta cũng đã từng như vậy đó em ạ. Nó
đã đến với ta trong tiếng cười bật lên rồi chợt
tắt, ta lịm dần trong sự mệt mỏi, chán chường.
Ta muốn có thật nhiều tiền nhưng ta không tìm ra
được đáp số như thế nào mới gọi là nhiều? Ta
muốn trèo cao lên nấc thang danh vọng nhưng
chính ta cũng không biết khi nào mới gọi là cực
điểm? Ta là thế đấy. Một kẻ vô minh đến ngôn từ
cũng phải bó tay. Lòng tham không đáy của một
con người, chả trách con đường trầm luân ta vẫn
luôn có mặt. Quán trọ trần gian đến đi bao lần
mà khách vẫn chưa mỏi mệt.
“Tiền làm
phương tiện, kiếp nhân sinh
Hãy đến với nhau
, một chữ tình
Danh lợi, bạc
tiền, như bọt nước
Có rồi tan biến,
bởi duyên sinh”
(Thích Trí Giải)
Trôi lăn từ vạn
kiếp, đến giờ ta mới hiểu ra rằng tất cả chỉ là
phương tiện cho kiếp nhân sinh. Tiền có thể đốt
thành tro nhưng chữ tình thì lấy đâu ra mà đốt.
Lâu nay ta cứ ôm lấy nó như những cái bong bóng
vỡ tan, cuộc sống do chúng nó làm chủ, ta làm nô
lệ từ bao kiếp để rồi giờ đây mới giật mình mà
nhận ra rằng:
“Danh lợi, bạc
tiền như bọt nước
Có rồi tan biến,
bởi duyên sinh…”
Thật đúng! Bởi
duyên sinh, là bọt nước, là phương tiện. Ôi!
“Lợi danh như bóng mây chìm nổi. Chì có tình
thương để lại đời”. Đừng đắm chìm trong biển hồ
tham vọng nữa. Nó chỉ là thứ bắt ta cứ phải lẩn
quẩn trong vòng vô minh. Ta vẫn đồng ý rằng ở
đời ta cũng cần phải có vật chất, tiền bạc để
làm phương tiện trong cuộc sống nhưng ta không
thể để chúng làm chủ ta được. Tình thương là cái
mà người ta rất cần cũng giống như còn biết bao
nhiêu người đang rất cần tình thương của chúng
ta vào lúc này. Cuộc đời này như một giấc mộng,
danh lợi cũng chỉ là phù du, trần gian là nơi ở
trọ, bỗng chốc rồi cũng hóa hư không mà thôi…
“Bước đi giữa
chốn hồng trần
Tiền tài danh
vọng phù vân ở đời
Ví như sóng biển
ngoài khơi
Hôn vào bãi cát
hợp rồi lại tan
Bao năm mỏi gối
lang thang
Nay dừng chân
bước nhẹ nhàng an vui”
(Thích Trí Giải)
14. Chìa khóa thương, ghét, chê
Đây là chiếc chìa
khóa cuối cùng mà chị muốn chia sẻ với em. Khi
nhắc đến thương thì ai cũng thích nhưng nếu chữ
thương bắt nguồn từ sự cảm mến đôi chút chứ chưa
hiểu gì hết thì đó là tình thương không bền vững.
Mặc dù biết là vậy, biết là giả tạm nhưng ta vẫn
thích người ta thương yêu ta. Ngọt vẫn hơn, phải
không em?
Có ai thích bị
ghét, bị chê bao giờ đâu. Nếu ai chê ta thì coi
như bản Ngã đột nhiên lại to lớn hơn thường ngày.
Cái lạ ở đời là người ta không thích đặt câu hỏi
ngược vì sao anh thương tôi? Vì sao bạn ghét tôi?
Và, vì sao tôi lại bị chê? Họ chỉ biết nhìn cái
trước mắt rồi bám vào đó sinh buồn phiền hay vui
với những niềm vui giả tạm của thế gian.
“Chữ thương,
chữ ghét, chữ chê
Do
ta vướng bận, si mê bám vào
Để
tâm trong sáng ngàn sao
Ái
biệt ly khổ ai nào dễ quên
Tiếng thương như gió dịu êm
Chữ
chê tức giận nổi sân hãi hùng
Thôi thì hãy sống
ung dung
Thương chi cho
khổ, ghét chung thêm sầu”.
(Thích Trí Giải)
Tất cả đều bắt
nguồn từ những sự si mê, chấp trước. Có bao giờ
ta ngồi lại với chính ta chưa? Ta ôm ấp một con
người bé nhỏ đang mệt mỏi thở dài trong ta hay
chưa? Khi chia sẻ những dòng này, ta cũng muốn
em hãy nên dành thời gian cho chính mình nhiều
hơn, hãy thương yêu mọi người bằng sự “hiểu” của
em. Khi em biết thương lấy chính bản thân mình,
khi em đã hiểu được em rồi, em sẽ cảm thông cho
người khác. Tình thương bắt đầu từ sự hiểu biết
thì chữ ghét, chê không còn chỗ để có mặt. Hãy
để cho tâm mình như một mặt hồ phẳng lặng, hãy
để cho người khác cảm nhận được năng lượng từ bi
của một người tu học Phật, hãy tạo một luồng từ
trường bình an và tiếng nói yêu thương cũng xuất
phát từ tâm Từ. Vậy em nhé!
“Thôi thì hãy
sống ung dung
Thương chi cho
khổ, ghét chung thêm sầu”.
Thương ghét làm
chi, cũng có được gì? Người con Phật không có
khái niệm của sự biệt phân. Ta thả mình trong
làn gió mát và hương thơm của tình đạo vị, người
học Phật không bao giờ gánh chữ sầu, đeo chữ khổ
khi đã hiểu bằng sự thực tập của mình.
Sau triệu triệu
lần hứa hẹn rong chơi cõi tử sinh, giờ đây thân
ta đã quá mỏi mệt, ngọn lửa oán thù cứ cháy mãi
trong nhân gian. Thôi thì hãy dừng lại mà dùng
những giọt nước của tình yêu thương làm dịu mát
thế gian này, mọi thành bại ở cuộc đời này cũng
như mây trôi, vinh hoa cũng chỉ là gió thoảng
qua, sinh tử cũng như chiếc lá rơi về cội. Chỉ
là đôi dòng chia sẻ, ta tin em sẽ cảm được những
điều ta nói. Với ngôn từ chất phác, mộc mạc của
kẻ quê mùa nhưng đó lại là vạn lời yêu thương
gửi đến em.
Ngoài kia mặt
trời đã lên cao, nắng vàng rực rỡ, mặt hồ như
đang lấp lánh ngàn ánh sao dưới cái ánh nắng của
buổi trưa hè. Ta nghĩ về em! Hãy cố gắng tập cho
mình một cuộc sống tỉnh thức và một ngày nào đó
điều diệu kỳ của tự thân sẽ lập tức nở hoa. 14
chìa khóa để mở cánh cửa hạnh phúc cuộc đời, ta
đã trao về em. Hãy trân trọng nó. Gửi em tôi…
“Hồng trần
muôn sự phù vân
An nhiên, tự tại
một chân tâm này”.
Hai câu này ta
không nhớ tên tác giả nhưng đó là những điều ta
muốn em hiểu sau khi em đã mở được cánh cửa thứ
14. Thảnh thơi và vững chãi trong mỗi bước chân…
An lạc trong từng hơi thở… Ta đã gặp em chính
tại nơi này…
|