TIẾNG CHUÔNG CHÙA
GIỮA SÓNG NƯỚC TRƯỜNG SA
Ngọc Minh
Trong cái nắng gió Trường Sa, một tiếng chuông
chùa ngân lên và tan lẫn vào trời nước mênh mông,
tôi chợt thấy lòng mình nhẹ tênh và bình thản
đến lạ lùng...

Từ
Tân Cảng Sài Gòn, sau 3 ngày đêm, con tàu HQ-957
đã đưa chúng tôi tới đảo Song Tử Tây - điểm cực
bắc của quần đảo Trường Sa, tỉnh Khánh Hòa. Do
trời tối, cộng với sóng lớn, nên chúng tôi phải
neo tàu ở ngoài khơi, chờ đến sáng hôm sau mới
được lên đảo. Mặc dù rất mệt sau hành trình dài
trên biển, nhưng nhiều người trong đoàn công tác
đã thức trắng đêm trên boong tàu để nhìn ngắm
Song Tử Tây dưới ánh điện lung linh, bừng sáng
như một thành phố nổi. Ai cũng háo hức chờ đợi
thời khắc ánh dương đỏ rực của ngày mới hiện ra
trên biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc…
Tôi
thực sự ngỡ ngàng trước hình ảnh ngôi chùa Song
Tử Tây uy nghi, trầm mặc, tọa lạc ngay trên thềm
biển Đông. Một sự bình an rất khó nói thành lời,
cảm giác như mình vừa trở về làng sau nhiều năm
xa cách, bởi Trường Sa vô cùng gần gũi, thân
thương. Đứng trên kè chắn sóng, phóng tầm mắt ra
phía xa ngút ngàn biển rộng, mới thấy hết được
sự thiêng liêng trên từng tấc đất mà bao đời ông
cha phải đổ máu xương gìn giữ. Trong âm thanh ồn
ào của sóng gió Trường Sa, thi thoảng một tiếng
chuông chùa ngân lên, rồi lạc mất vào cái không
gian bao la của trời biển, khiến bất kỳ ai cũng
cảm thấy lòng mình như tĩnh lặng lại và dâng lên
niềm xúc động.
Trước cảnh linh thiêng, u tịch của chùa Song Tử
Tây, Đại đức Thích Giác Vũ, Phó trụ trì chùa
Vọng Cung, TP Nam Định bồi hồi xúc động, tay run
run nện chiếc vồ vào quả chuông trong chùa. Từng
tiếng chuông ngân vang khiến cho bầu không khí
trong trẻo của buổi sáng nơi đảo xa thêm phần
thanh sạch và lòng người cũng như trút bỏ được
những ưu tư, lo toan thường nhật. Còn Đại đức
Thích Thanh Phúc vừa niệm Phật cầu kinh, vừa kín
đáo kéo vạt tay áo nâu chấm lên hai khóe mắt.
Vẫn biết Phật tại tâm của mỗi con người. Vẫn
biết ở đâu có lòng nhân, có từ bi bác ái ở đó có
Đức Phật, nhưng cảnh chùa chiền thân thuộc ở một
nơi rất xa đất liền đã khiến cái tâm vốn luôn
tĩnh tại của các nhà tu hành cũng không khỏi
trào dâng niềm xúc động. Thật khâm phục những
Phật tử đã công quả góp sức trùng tu những ngôi
chùa u tịch mà uy nghi nơi trùng trùng sóng gió
biển Đông…
Chẳng
biết tự bao giờ, ngay tại nơi chùa Song Tử Tây
tọa lạc, những ngư dân Việt đã dựng lên một ngôi
miếu nhỏ để thờ thần, Phật. Những cư dân trên
đảo kể rằng: Từ xa xưa, những ngư dân đang đánh
cá ngoài khơi thì bất ngờ gặp bão tố. Trước sức
tàn phá hủy diệt của thiên tai, những ngư dân
chỉ biết cầu trời khấn Phật cho bão tố qua nhanh.
Rồi thuyền bị lật, những ngư dân này đã may mắn
dạt vào hoang đảo, chếch về phía đông chừng hơn
một hải lý cũng có một hòn đảo nhỏ giữa trùng
trùng sóng nước. Hai hòn đảo nhỏ được những ngư
dân Việt đặt tên là
Song
Tử Tây và Song Tử Đông (hai người con trai của
đất mẹ Việt Nam). Và họ đã dựng lên ngôi
miếu nhỏ để tạ ơn trời Phật đã phù hộ cho mình
được tai qua nạn khỏi ở đảo Song Tử Tây. Từ đó,
trước mỗi lần ra khơi đánh cá những ngư dân Việt
lại lên thắp hương lễ Phật tại ngôi miếu nhỏ này,
nó cũng là nơi để linh hồn những ngư dân xấu số
bỏ mình trên biển có nơi trú ngụ. Những năm gần
đây, Phật tử trong cả nước và những ngư dân ở
quần đảo Trường Sa đã đóng góp và trùng tu nơi
thờ Phật khang trang và vững chãi hơn. Ngoài
Song Tử Tây thì những ngôi chùa tại đảo Trường
Sa Lớn, Nam Yết cũng đã được trùng tu xây dựng
khang trang, bề thế, để các phật tử trên đảo và
những ngư dân thường xuyên khai thác hải sản gần
khu vực quần đảo Trường Sa tới thắp hương lễ
Phật vào những tuần lễ tiết…
Ông Trần Vũ Lân, Phó chủ tịch xã đảo Song Tử Tây,
huyện đảo Trường Sa (Khánh Hòa) cho biết: Từ khi
ngôi chùa được trùng tu khang trang như hiện
nay, bà con trên đảo phấn khởi lắm. Vào ngày
mồng một và ngày rằm hằng tháng nhà nào cũng lên
chùa lễ Phật, cầu cho mưa thuận gió hòa, đất
nước phồn vinh, thái hòa, gia đình an lạc. Mà
không chỉ có người dân, các anh em quân nhân
cũng thường xuyên lên chùa cúng lễ sau những giờ
huấn luyện và lao động sản xuất. Đặc biệt, vào
ngày giỗ của những chiến sĩ hy sinh trên biển
đảo Trường Sa, nhà chùa thường làm lễ cầu siêu
cho vong linh của họ được siêu thoát...
Sau
lễ tụng kinh, tôi theo Đại đức Thích Thanh Phúc
rời gót ra ngoài cổng chùa và thư thái dạo bước
trên bờ kè chắn sóng của đảo Song Tử Tây. Với vẻ
mặt hoan hỷ, Đại đức Thích Thanh Phúc cho biết:
Là người tu hành, lấy cửa chùa làm nhà, vì vậy
tôi thực sự vui mừng khi được chứng kiến đạo
Phật được thịnh phát ngay trên mảnh đất Trường
Sa thân yêu của Tổ quốc. Không xúc động sao được
khi chứng kiến ngôi chùa Song Tử Tây ở một hải
đảo xa xôi được sửa sang bề thế, tráng lệ như
thế này.
Ở những
ngôi chùa trên quần đảo Trường Sa, tất cả những
văn bia, những hoành phi câu đối đều được khắc,
viết bằng chữ Việt. Nhìn những tấm hoành phi,
câu đối sơn son thiếp vàng với những mỹ từ ca
ngợi sự trường tồn của dân tộc, ca ngợi cảnh sắc
kỳ vĩ của Vạn lý Trường Sa, ca ngợi sự mênh mông
đến khôn cùng của trời biển nước Nam, ví như
“Quần đảo huy hoàng chất ngất biển Đông ngời
thắng cảnh - Chùa chiền sừng sững nguy nga đất
Việt nổi danh lam”, lòng mỗi người đến vãn
cảnh chùa không khỏi tự hào trước giang sơn gấm
vóc Việt Nam. Ai cũng nguyện cầu Đức Phật từ bi
phù hộ độ trì cho nước Việt, và bất kỳ ai cũng
cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm hơn để góp
sức đưa đất nước mỗi ngày thêm hưng thịnh…
Dân
gian có câu “đất vua, chùa làng”, vì vậy tự ngàn
đời, trong tâm thức của con dân nước Việt, ngôi
chùa chính là hình ảnh biểu trưng cho sự nương
tựa tinh thần, là chốn tâm linh để lương dân
ngưỡng vọng, thờ phụng đức Phật từ bi, bác ái.
Ngọc Minh
(theo Thư viện Hoa Sen)


Toàn cảnh đảo Song Tử Tây - Ảnh: Ngọc Minh

Toàn cảnh chùa nhìn từ trên cao

Chùa Song Tử uy nghi giữa biển trời Trường Sa -
Ảnh: Ngọc Minh

Chùa Song Tử uy nghi giữa biển trời Trường Sa -
Ảnh: Ngọc Minh






|