Thuyền Sen Qua
Chốn Bụi Hồng
Chân Hiền Tâm

Con có chồng...
Đó là điều mẹ không nghĩ tới, cũng không phải là
điều mẹ mong muốn. Bởi cuộc sống hôn nhân không
như cuộc sống độc thân. Khỏe, con làm việc và
vui chơi. Mệt, con xin nghỉ, vác ba lô lên tận
Bà Ná ngắm non nhìn núi. Con thoải mái và vô tư,
không có gì để bận lòng.
Vậy mà...
Hai chữ nhân duyên! Một cái nhân được gieo, giờ
đủ duyên này mầm sinh quả. Một cái quả, bị chi
phối bởi quá khứ và sẽ được tưới tẩm trong hiện
đời. Vui hay buồn, hạnh phúc hay đau khổ, cũng
tự mình mà ra...
Niềm tin mang lại hạnh phúc
Mẹ lấy chồng hơn ba mươi năm.
Đủ
thứ mặn ngọt chua cay ở đời, không chỉ với đời
mà cả với chồng. Người xưa nói, sống được với
nhau nhất định có gì giống nhau, nhưng thời non
trẻ, mẹ và cha hình như chẳng có thứ gì giống
nhau. Mẹ lãng mạn, ướt át. Cha thực tế, khô
khan. Mẹ muốn những ngày lễ, cha tặng mẹ một thứ
gì đó thơ mộng, một nhành hoa, một quyển sách...
nhưng cha thì không. Vì lễ một năm chỉ có vài
lần, trong khi phải có một thứ gì đó cho mẹ khi
cha về nhà, lại là thói quen muôn thuở của cha.
Quà thì vô số nhưng thường thì một gói cốc, một
miếng bánh mì, hay một bịch kẹo, cho phù hợp với
một con người đơn giản và thực tế. Chắc cha nghĩ
mẹ không thể nói yêu cha khi bụng kêu ột ột...
Suy tư cũng không như nhau. Mỗi lần có việc xảy
ra, cha và mẹ nghịch nhiều hơn thuận. Thuận vợ
thuận chồng tát bể đông cũng cạn. Nhưng thuận
thì ít mà nghịch thì nhiều. Biển đông vẫn cứ
mênh mông. Mẹ muốn để cái ghế bên này, cha lại
muốn bên kia. Mẹ kỹ tánh, cha thì không. Đa phần
thuận, là do một ổ bánh mì, cha thích ăn đầu
này, mẹ thích ăn đầu kia, nhờ đó thành thuận.
Sống như
thế không thể gọi là hạnh phúc. Đó nhất định
không phải là tiêu chuẩn hạnh phúc của lớp trẻ
tụi con bây giờ. Nhưng ai hỏi mẹ: “Mày lấy chồng
có hạnh phúc không?” Mẹ luôn trả lời “có”. Không
phải mẹ muốn che đậy. Mẹ nói một cách thực lòng.
Nhưng lý do, phải đến giờ này, sau ba mươi năm,
mẹ mới hiểu ra. Đó là niềm tin. Mẹ thấy hạnh
phúc vì cha cho mẹ niềm tin. Không phải chỉ
chuyện tình cảm mà cả trong việc tiền bạc.
Cái nhân mẹ gieo trong tiền kiếp khá vuông tròn,
nên dù không đẹp, không khéo, ngang tàng, dữ
tợn... cha vẫn chỉ mình mẹ mà thôi. Cha không
yêu ai vì bản thân cha là thế, đạo đức và trách
nhiệm. Cha nghĩ đến sự an vui của gia đình hơn
là những vui thú của bản thân. Cha mạnh mẽ, nên
không cần tìm chỗ tránh lũ khi bão về. Cha không
phản bội, bởi tiền kiếp mẹ rất thủy chung. Còn
mẹ, dù lắm thuận duyên và nhiều lãng mạn, vẫn
không có ý rời cha nửa bước. Bởi cái nếp ông bà
hun đúc cho mẹ ngày xưa hay từ lâu nữa, không để
mẹ làm những gì chỉ vì ý thích riêng mình. Mẹ
còn trách nhiệm bổn phận với cha. Mẹ còn tình
thương với lũ con nhỏ. Mà tìm ở đâu một sự an
tâm như ở với cha để mà thay đổi? Một phút buông
lung, ngàn năm đọa lạc.
Giáo pháp Phật Đà…
Kịp đến cái lúc quả tốt hết duyên, nhân xấu như
muốn nảy mầm, giáo pháp Phật Đà xuất hiện. Xem
ra duyên tốt của mẹ vẫn còn, giúp mẹ chuyển mình
để mà...
Sư Hưng dạy mẹ: “Phật
nói gia đình muốn có hạnh phúc, con phải phụ
chồng chăm sóc lo toan trong ngoài. Thương yêu,
chung thủy và biết tôn trọng lẫn nhau...”.
Phật nói giản đơn, nhưng ngẫm sự đời đâu có giản
đơn.
Mẹ cự: “Chồng con giỏi giang, nói con tôn trọng
không có gì khó. Nói con chung thủy con sẽ thủy
chung. Giả như chồng con bết bát, suốt ngày lang
thang say xỉn rượu chè, mọi thứ lo toan mình con
gánh chịu, hỏi còn tôn trọng nữa không? Con giun
xéo lắm cũng quằn, huống là con người hả Sư, tôn
trọng sao được”. Sư Hưng không nói gì thêm. Chỉ
mẹ nửa đời nhọc nhằn để hiểu cho hết những gì mà
Sư đã nói. Mềm người… gói gọn một câu: “Phải có
lòng từ...”. Chỉ có lòng từ, mọi thứ mới yên.
Chỉ có lòng từ, mới chuyển cái nhân không tốt
hiện đời, nhân duyên gặp gỡ mới đổi vuông tròn,
khổ ải mới vơi.
Mẹ chẳng dạy con những thứ hơn chồng vì đó.
Mẹ thấy an lòng khi con thuận lòng vui vẻ thuận
chồng. Hơn chi một chút để mà tổn đức về sau.
Cứng chi một chút để mà gãy đổ.
Hạn chế riêng tư để mà hòa hợp
Duyên phúc của con hiện tại phải nói đúng là
phúc duyên. Khối người nhìn vào để mà mong muốn.
Có người nói hôn nhân là kết quả của tình yêu,
nhưng với mẹ, hôn nhân chỉ mới bắt đầu. Con
đường phía sau ngắn dài chưa biết, vui buồn chưa
hay... Bởi cuộc đời được đúc kết bằng những móc
nhân duyên. Hoa nảy mầm, do cái nhân gieo từ quá
khứ. Hoa nở rộ, dài lâu, không thể thiếu sự chăm
sóc hiện đời.
Saint Exupery nói: “Khi
hai người yêu nhau, họ không nhìn nhau mà cùng
nhìn về một hướng”. Yêu nhau thì nhìn
cùng hướng, hay chính nhờ nhìn cùng một hướng mà
thành yêu nhau? Vế nào cũng được. Duyên khởi,
cho phép ta nhìn sự việc theo cả hai chiều bổ
sung.
Cùng sở thích và suy nghĩ, con và chồng không
phải đối mặt quay lưng, không phải rẽ ngang rẽ
dọc theo những sở thích riêng mình. “Ngôi nhà
hạnh phúc” không có quá nhiều hai chữ “cố lên”
để mà mệt mỏi. Điều kiện đồng nghiệp thật là quá
tốt để mà hòa hợp.
Nhưng mẹ và cha, sở thích không đồng, tư duy
cũng khác. Không thể ngồi chung để coi tivi nói
là chuyện khác. Mẹ thích xem phim, cha thích
quần vợt. Nhưng rồi cũng xong. Hiểu biết khiến
ta dễ dàng hạn chế mọi thứ riêng mình. Sở thích
không phải là thứ bất di bất dịch để nó buộc
ràng phá hoại hạnh phúc gia đình. Cái ngày còn
trẻ, cha thích đá banh, mẹ đã theo cha hàng giờ.
Cái thời mới về, mẹ ghét rượu chè, thuốc lào, bi
da, cha bỏ ba lần mới xong. Bây giờ thì khỏe,
tất cả sở thích đều hòa trong bể Phật pháp. Mẹ
cha đã có cái chung để mà hòa hợp.
Thương cả đường đi lối về
Lấy chồng, không chỉ có chồng. Còn gia đình
chồng.
Cha thương mẹ, mẹ ngang tàng ngúng nguẩy bao
nhiêu cha cũng ừ. Mẹ muốn đi thì đi, mẹ muốn về
thì về, không ai cấm cản được. Nhưng như thế là
dại. Mọi thứ vô tình hằn đó để vơi thương yêu.
Mệt mỏi rồi, tay có lúc phải buông. Thành ra
thương chồng thì phải thương luôn thân thuộc của
chồng. Mình thương thì người cũng thương.
Thuận thảo hiếu hạnh không chỉ giữ cho quan hệ
hiện đời tốt đẹp, mà là cái đức lớn nhất của
mình, cho mình những duyên tốt đẹp về sau. Không
phải bỗng dưng mà được cha chồng mẹ chồng thương
yêu, không phải bỗng dưng mà làm điều gì cũng bị
mẹ chồng ghét bỏ. Mọi thứ đều có nhân duyên.
Không kiếp này thì từ kiếp trước. Cái nhân đều
tự trong mình. Cứ y nơi mình mà chuyển. Kiếp này
chẳng may không thuận thì mình cứ thuận để mà
giải quyết cái quả không tốt về sau.
Thương yêu và tôn trọng
Cuộc sống danh vọng tiền tài, ít ai suôn sẻ. Lúc
thăng lúc trầm. Có
người khi trầm, một kẻ bỏ đi, gia đình tan rã.
Có kẻ khi thăng, một người ham vui quên mất
đường về, gia đình rã tan. Mẹ mong dù thăng
dù trầm con vẫn cười vui bên chồng, đỡ đần khuya
sớm. Cái tình luôn cần cái nghĩa. Cái nghĩa là
cái giữ tình, là đức vun trồng cho phúc nở hoa.
Người vợ khi cần có thể hóa thân thành bạn, có
thể hóa thân thành mẹ. Mẹ chẳng bao giờ bỏ con.
Mẹ vẫn thương con dù con thế nào. Là chỗ tựa
nương những phút yếu lòng... Hai chữ “tôn trọng”
Sư Hưng đã nói, mẹ chợt nhận ra. Dù đúng dù sai,
khuynh hướng ở đời là thiếu tôn trọng khi không
vừa ý. Chỉ muốn chà đạp, vứt bỏ. Đó là cái nhân
phá hoại quan hệ tình cảm rất nhiều. Nhưng xét
cho cùng, vừa ý hay không duyên nghiệp cũng
chính tự mình, không phải kiếp này thì từ kiếp
trước. Hiểu nhân hiểu quả để mà giữ lòng. Trải
rộng yêu thương để còn chuyển hóa.
Một công ty mỹ phẩm nổi tiếng, yêu cầu dân thành
phố gởi những lá thư ngắn nói về người phụ nữ
đẹp nhất mà họ đã biết, kèm theo bức chân dung
của người phụ nữ. Trong vài tuần, công ty nhận
được hàng ngàn lá thư, trong đó có một lá thư
gây sự chú ý. Họ trình lên giám đốc. Cậu bé
viết: “Người
phụ nữ đó ở cách nhà cháu một dãy phố. Cháu đến
thăm bà mỗi ngày. Bà làm cháu thấy cháu là đứa
quan trọng nhất trên đời. Bà chơi với cháu và
lắng nghe những gì cháu nói. Bà hiểu cháu rất
rõ. Và khi cháu ra về, bà luôn nói to lên rằng
bà rất hãnh diện về cháu. Bà đúng là người phụ
nữ đẹp nhất trên đời. Cháu hy vọng sau này sẽ có
người vợ như thế”. Bị hấp dẫn bởi lá
thư, vị giám đốc muốn xem ngay chân dung người
phụ nữ. Một người phụ nữ cười rất tươi nhưng
răng đã không còn. Những nếp nhăn hằn sâu dường
như lu mờ phần nào dưới vẻ đẹp của đôi mắt trong
xanh. Ông nói: “Rất
tiếc
là ta không thể dùng chân dung của vị này để
quảng cáo. Vì bà chứng tỏ cho mọi người thấy: Để
trở thành người phụ nữ đẹp, chẳng cần đến những
mỹ phẩm của công ty chúng ta”.
Tác giả câu chuyện trên, cuối cùng đã kết luận:
“Các bạn ạ! Sắc đẹp nào rồi cũng tàn phai
theo năm tháng. Mong là chúng ta biết trau chuốt
vẻ đẹp linh hồn để còn tô điểm cho đời. Hy vọng
các bạn không trang điểm phần tâm linh bằng các
loại mỹ phẩm mà bằng công việc bác ái, nụ cười
cho tha nhân, tấm lòng rộng mở đối với người
nghèo. Mong các bạn biết trân trọng vẻ đẹp
thiêng liêng nơi mỗi tâm hồn. Nó sẽ tồn tại vĩnh
viễn nơi chúng ta, không sợ hư nát, không sợ một
loại hóa chất nào hủy hoại”.
Câu chuyện đơn giản nhưng nó nói lên sức mạnh
của sự tôn trọng và lòng yêu thương tha nhân cần
thiết thế nào. Trang trải tình thương cho kẻ bất
hạnh, cân bằng yêu thương riêng tư... là những
thứ mình không thể thiếu nếu muốn hạnh phúc.
Tỉnh giác với những nhân duyên trong
đời
Khi mới yêu, mọi thứ nồng say.
Cảm xúc dâng tràn khiến cho tâm hồn hưng phấn.
Nhưng rồi thời gian qua đi, những thứ ban đầu
không còn. Cảm xúc hưng phấn lắng dịu nhường chỗ
cho sự yên ả, trách nhiệm, bổn phận...
Cuộc sống không phải khi nào cũng xuôi.
Một phút bất đồng trong khi mệt mỏi không khéo
cũng thành có chuyện.
Một chút riêng tư có khi không khéo cũng khiến
chia xa.
Mà duyên của mình và chồng đâu phải chỉ là với
nhau. Trôi lăn vạn đời, nhân duyên theo đó rất
nhiều. Gia đình đổ vỡ chỉ vì không tỉnh khi gặp
duyên mới. Cái duyên tưởng mới mà thật là cũ,
ngủ ngầm đâu đó. Đủ duyên sinh khởi, cảm xúc
hưng phấn ban đầu tưởng đã ngủ yên, giờ bỗng
trỗi dậy, mà quên đường về…
Hạnh
phúc gia đình không thể có kẻ thứ ba...
Mọi cảm xúc rồi sẽ qua đi…
Chỉ những
gì mang giá trị đạo đức mới còn tồn lại. Nhưng
sai lầm một khi đã phạm, có khi không trở lại
được. Hối tiếc muộn rồi. Gia đình tan vỡ. Con
cái khổ đau. Cái nhân phụ bạc đã gieo, thì dù
tương lai có khéo, có tài, mình cũng phải nhận
cái quả phụ bạc. Muốn được thủy chung, xin đừng
gieo nhân hai lòng. Không gieo cái nhân hai lòng
thì không bao giờ bị quả phụ phàng khổ đau.
Không
có sự việc nào không bắt nguồn từ những điều nhỏ
nhặt. Cảnh giác được với những điều nhỏ nhặt thì
việc lớn mới không xảy ra. Một ánh mắt đầm ấm,
môt vài câu nói dí dỏm… nếu không tỉnh, sẽ là
đầu mối của sự thay lòng. Người ta chết vì coi
thường những điều nhỏ nhặt, vì cho rằng “Chỉ
vui một chút mà thôi”. Có hiểu đâu, một chút
lỏng lơi sầu khổ vạn đời. Chuyện nhỏ sinh ra
chuyện lớn. Chuyện lớn sinh ra chuyện lớn nữa...
Cứ thế mà vương, như tằm làm kén, tự nhả tự trói
buộc mình.
Gieo duyên với Tam Bảo
Lần đầu tiên, con gởi tiền cúng dường Tam Bảo -
Đó là điều khiến mẹ rất vui. Gieo duyên với Tam
Bảo để còn nhận sự gia trì của Tam Bảo. Trong
đời, có những oan khiên mà không Tam Bảo gia
trì, mình không gỡ nổi.
Không phải để mong một sự ban phước xóa họa, mà
để nhận được những gì mình cần phải hiểu và làm
để có cuộc sống an vui.
Cuộc đời thêm lắm khổ đau chỉ vì không đủ trí
tuệ định tĩnh soi thấu vấn đề để biết mà lùi hay
tiến, mà nhặt hay khoan ...
Có trí tuệ và định tĩnh, cũng có nghĩa là mình
đang giúp thăng hoa phần “con” trong mình. Cái
phần mà với đa số hiện nay, là thứ gần như quyết
định hạnh phúc gia đình. Thật ra, không hẳn như
vậy. Chỉ vì hiện nay, nó được đề cao khai thác
quá mức cần thiết mà thành nhân tố quyết định.
Tệ nạn, tội ác hiện nay cũng đều bắt nguồn từ
“dục” mà ra. Cần phải thăng hóa để còn làm
người...
Có niềm tin với Tam Bảo, gieo duyên với Tam Bảo,
là bước đầu giúp ta cân bằng và thăng hóa phần
con của mình và người.
Thuyền sen qua chốn bụi hồng mới không trắc trở
long đong…
Thuyền nan một chiếc cỏn con
Đưa ta qua bến qua bờ yêu thương
Hỏi em em muốn gì không
Ư à, em muốn thuyền con ngược dòng
Đưa em khỏi chốn bụi hồng
Cùng ai lên cõi sen hồng thương yêu!
Chân Hiền Tâm
(theo Phổ Quang)


|