HƯƠNG SEN TOẢ PHỐ
Hà Trung Thành
Từ độ
ra Hà Nội, biết gắn mình với cuộc sống phồn hoa
đua chen ngột ngạt, những dư vị đời thường cứ
theo gió bụi mà bay. Tất nhiên, gốc gác quê mùa
cũng đôi phần mờ nhạt. Tôi khác xưa vì tôi đã
lớn, dù có thèm cũng thật khó để trở về, ném
mình xuống đầm sen ngào ngạt hương thơm như thưở
hàn vi mục đồng.
Có
một chiều, mùa ngang qua ngõ quyện đặc mùi sen.
Kéo xô khung cửa, tôi hít vội... chuyếnh choáng.
Hình như... ai vừa mang sen về cho hương toả phố.
Hà
Nội phố giờ thưa dần những đầm sen tự nhiên. Có
chăng là những bể non bộ hay cái ao nho nhỏ được
kè gạch, đá cẩn thận, mang sen về trồng vào đó
như một thú chơi tạo cảnh.
Nghe
nói vùng Quảng Bá, Nghi Tàm, sen rộ rất nhiều.
Có thể, vùng này nhiều đầm và bên cạnh hồ Tây,
lại thuộc ngoại phố trước đây nên còn nhiều sen.
Cất công đi tìm. Ra phố, sen đã theo những vòng
quay bánh xe của mỗi hàng hoa rong từ trong đêm
về toả ngát những con đường khi trời vừa hửng.
Hoá ra ta đã nhầm...
Chẳng
ở đâu như đất Hà thành, sen bây giờ “cạn dần” mà
thú mua hoa sen từ những gánh hoa rong ngoài phố
về bày trong nhà hoặc đặt trên bàn thờ hoặc đi
lễ... vẫn được giữ nguyên. Chắc có lẽ tự xưa,
làng còn ở trong phố, người và hoa đã nguyện
“hiến mình” vào những phổ dụng toàn thể và cảm
xúc cho ước lệ “hạ sang”.
Lạ
lẫm mà rất đỗi quen thuộc, thật khó tả hương sen
và càng khó tả khi hương sen ấy hoà cùng nắng
làm dịu bớt oi nồng, để rồi chưng cất một hương
hạ Hà thành, dẫu không đậm nét như mùa thu thì
cũng đủ để những ai yêu Hà Nội vương những ngó
tơ lòng.
Hạ
tán, những cánh sen như “thuyền bát nhã, trôi về
miền đợi sấm” vẫn cố vướng víu lại sang tận mùa
thu để ẩn mình trong cốm vòng. Hương sen toả ra
từ lá sen gói cốm, chính sen đã ngấm vào trong
cốm để làm lên cái dư vị mùa thu. Nao lòng lắm
chứ! Cứ giả sử định lượng thì trong hương cốm
bao nhiêu là hương lúa nếp non, bao nhiêu là
hương sen gói bọc? Chẳng cần đong đếm, dù ít hay
nhiều, dù hữu hay vô, cốm chẳng thể thiếu lá sen
cũng tựa như phố phường Hà Nội chẳng thể thiếu
hương sen khi hạ sang.
Bạn
bè bảo tôi là kẻ đi tìm mộng vì thói quen lảng
vảng chiều Hà Nội. Tôi thì “vu oan” cho những
người thích hương sen là kẻ ham hồi tưởng. Mà
khi hồi tưởng người ta lại rất hay chơi trò “giả
sử”, tôi cũng không ngoại lệ.
Giả
sử trà sen toả hương cùng khói mơn man, trên bàn
trà bình sen vừa hé và trên vách tường bức
“thiếu nữ bên hoa sen” của Tô Ngọc Vân dịu dàng
ẩn hiện. Trong bối cảnh ấy, một vài gã đàn ông
thuộc típ người “nhìn một khúc sông thấy nửa hờn
dỗi, nửa nhớ thương” đang rôm rả chuyện hoa sen,
ngồi hít hà hương trà, hết ngắm bình hoa, lại
ngắm bức tranh... kiểu gì cũng có gã bật tanh
tách những đoạn tản về sen.
Giờ
đang là đầu hạ, sen bắt đầu ướp phố, nồng nàn
sắc và hương. Sớm nào tôi cũng dậy để chạy vội
ra đầu ngõ ôm về những bó sen thật lớn vì tôi
thích là một nhẽ, nhưng trong nhà tôi mới có anh
bạn Tây vừa “nghiện” hương sen. Anh bảo, hoa sen
thì có ở nhiều nơi nhưng chẳng nơi nào khi hè
sang, hoa lại thơm quyện cả vào phố, vào mùa như
Hà Nội.
Anh
còn phân vân việc mang hoa sen về nước tặng vợ
vì sợ không mang theo hương của nó về được. Tôi
cười và nói: “Ừ! có thể, nhưng anh không phải
lo, tôi sẽ có cách giúp anh mang hương của hoa
sen về được. Có một điều tôi chắc chắn anh cũng
như vợ của anh sẽ còn thấy thích hoa sen hơn rất
nhiều nếu anh nghe và mang theo về cả những câu
chuyện về loài hoa sen ở Tổ Quốc tôi”.
Tôi
bắt đầu những câu chuyện ấy bằng một câu hỏi:
“Anh có biết vì sao ở dân tộc tôi lại có câu ca
dao:
“…Trong
đầm gì đẹp bằng sen
Lá
xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị
vàng bông trắng lá xanh
Gần
bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn...”
Hà Trung Thành
(theo
www.phattuvietnam.net)
|