Cho Tất Cả Mai
Sau…
Thân tặng đôi
bạn Cư sĩ Đạo Tràng Pháp Hoa!
DẠ LAN
Gửi Anh!
Lại một đêm dài
nữa trôi qua trong thao thức. Một thế giới mãi
mãi anh không hề biết được có những ngậm ngùi,
xung đột và trăn trở trong em. Một thế giới chỉ
có mình em chơi vơi giữa hàng vạn nỗi niềm của
lặng thinh khắc khoải.
Vì em sợ, em lo
sợ "thế giới của em" sẽ làm vướng bận mọi hoài
bão trong anh trên bước đường dấn thân phụng sự.
Và em ngại rằng nỗi niềm lo âu của mình sẽ mang
phiền não cho anh: người đã dành trọn đời mình
cho Đạo. Em đã im lặng mãi, để rồi một ngày… mối
tương quan chúng ta đã không còn bình yên. Tha
lỗi cho em, khi em không thể im lặng được nữa.
Anh thân yêu! Đêm
đêm em vẫn tự vấn mình giữa hàng loạt trăn trở,
xót xa. Em ước mình được bộc lộ tất cả song lại
xót xa vì những ngày qua em liên tục mâu thuẫn
với anh. Nỗi trăn trở… vì em đã thả mình với cơn
giận tự do bùng phát mà em không còn muốn kềm
giữ. Và cả trăn trở… khi khoảng cách giữa chúng
ta ngày càng rộng hơn, thưa dần mọi quan tâm và
san sẻ… Mà vì yêu anh, em đã nguyện cùng anh
song bước trong suốt cuộc hành trình. Yêu anh,
em thấy mình vui lòng khép mình lại phía sau
hàng ngàn công việc bận rộn của anh, để cùng anh
vun bồi cho mục đích, cho chí hướng cao cả.
Yêu anh, em chẳng
màng cả hạnh phúc riêng tư với ước mơ về mái ấm
nho nhỏ, những đứa con xinh ngoan để vui cùng
anh niềm vui với Đạo. Để suốt đoạn đời qua anh
luôn thấy em xuất hiện trong dáng vẻ hiền ngoan
với nụ cười thân thương, thông cảm. Mà… Anh có
biết rằng, nếu anh hiểu được tất cả mọi điều đó
em đã "ngụy trang" lòng để đổi lấy giây phút
bình yên cho anh, cho em và trên hết cho lý
tưởng của chúng ta. Và nếu như anh hiểu được em
phải cố gắng rất nhiều để không giận, không buồn
và cả tự ái trước những dòng tin nhắn hững hờ vô
tình của anh làm thương tổn đến em.
Yêu anh, em phải
cố gắng "hiểu anh" cả những việc nho nhỏ đối với
em anh thường xuyên quên lãng. Và giá như anh
thấy được chẳng thể nào em làm được điều to tát
ấy khi mà một ngày mọi sự bỗng trở nên quá sức.
Vì nếu anh hiểu được em cũng thèm được giận,
được hờn, được bộc lộ mọi cảm xúc và nghe anh vỗ
về, nhẹ nhàng giải tỏa mọi điều. Nhưng, hầu như
em vẫn phải âm thầm đón nhận mọi sự mặc nhiên
thinh lặng không cần giải thích của anh vì "tính
anh vậy". Và vì với anh, tất cả đều bé nhỏ trước
tình yêu đạo sâu sắc nên mọi suy tư ở em đều là
"đảo điên", là "vọng tưởng"… anh thường xét đoán.
Và… Dầu đã quen thuộc tính cách điềm đạm, trầm
tính ấy em cũng chợt thấy mình lẻ loi khi giữa
chúng ta mãi hoài là bức tường của thinh lặng.
Vì em chẳng đủ tinh tế để nhận biết mọi điều,
mọi việc diễn ra xung quanh cũng như mọi suy
nghĩ trong anh.
Vâng, tất cả… chỉ
là những vô tình. Dẫu biết là vô tình nhưng sao
lòng em không hề bình yên? Hay em chưa thể thấu
hết chân lý và con đường anh đã chọn nên còn mãi
hoài viễn vông chạy theo những ảo vọng? Mới hay,
em cũng thật tầm thường bé nhỏ khi phải liên tục
đối diện nỗi quạnh hiu của cuộc "hành trình".
Mới thấy mình chơi vơi đơn độc khi phải đi ngược
lại lòng mình. Phải chăng, đây cũng là thử thách
trong muôn vàn thử thách khắc nghiệt cho anh,
cho em mà em đã dự cảm trong suốt cuộc đồng hành
này? Và, giá như anh thấy được dòng thổn thức
vây quanh hằng đêm bên em suốt thời gian qua
trước một thông tin quá lớn: Anh sẽ ra đi. Cuộc
ra đi vào ngưỡng xế chiều của anh mà dầu đã
chuẩn bị mọi tư tưởng để đối diện em cũng thật
sự sốc và không khỏi hụt hẫng. Vì em biết làm gì
trước ngưỡng cửa cô liêu một mình với những ngày
dài hoang vắng và cô đơn? Và em sẽ sống thế nào
với bến cuối cuộc đời em không còn anh bên cạnh?
Và dù em luôn hiểu, anh mãi mãi không thể là của
riêng em vì còn một cuộc hoài bão lớn hơn trong
anh mà để thực hiện, anh cần có không gian riêng.
Một môi trường thật tĩnh lặng cần thiết cho anh
mà ở nơi ấy em không thể hiện diện. Vâng. Một
hướng đi tích cực vừa cho em sự ngưỡng mộ lại
vừa thấy lòng chông chênh, khi con đường còn dài
trước mặt của chúng ta đang dẫn về khoảng cách
mai sau, khi em biết rằng ta đang song hành về-
phía - không - nhau. Một khoảng vắng của nghiệt
ngã vì chỉ còn lại em đứng trước độ tuổi tàn
phai. Lại một thử thách lần nữa cho em khiến em
có đôi phút chùng lòng trước muôn vàn xung đột,
dằn vặt nội tâm trước khi chiến thắng lòng mình,
vượt lên thực tại với tất cả lòng hoan hỷ. Vì
anh xứng đáng được như thế. Và… Anh vẫn là tất
cả. Cho dù, những điều ấy quả thật không dễ anh
ạ. Vì em cảm nhận được tình yêu Đạo quá lớn
trong anh, khiến mọi điều trở nên vô nghĩa nhạt
mờ trước khát vọng anh cần thực hiện mang đến
cho đời, dành cho con người đang mong chờ được
chiêm nghiệm. Và em nhận ra mình thật vô vị nhỏ
bé khi cứ mãi ngóng theo vọng ước thế gian mà
không nhận ra sự im lặng của anh ngày ngày là
một bài Pháp quý giá, sống động.
Thật diễm phúc
khi em có anh. Một pháp lữ thân thương cho tất
cả mọi người. Bởi hình ảnh anh ngày càng tỏa
sáng với vô vàn việc làm không tên âm thầm cho
Đạo, cho đời song không hề bận tâm thành quả.
Bởi hành trình của sự hiến thân không đơn giản
là "làm được gì" mà chính là gặt hái sự thanh
tịnh. Một chí hướng đúng nghĩa trong mọi lộ
trình phụng sự Đạo, phải không anh? Để sau đêm
nay, em sẽ thôi tìm về với đêm dài thao thức.
Bởi anh là động lực giúp em trút bỏ được mọi
thói thường ngự trị: khi yêu thường ích kỷ, cho
em tìm lại hạnh phúc thực sự của lòng mình mà
không phải là "bình yên ảo", để em được tiếp tục
lộ trình bên một Tri kỷ thực thụ là hành giả
Pháp Hoa. Vì anh đã cho em lòng can đảm đối diện
với hiện thực cuộc sống, một hiện thực của người
dấn thân không mệt mỏi vì Đạo, sẵn sàng gạt bỏ
mọi hạnh phúc riêng tư, cả mong mỏi ngày đêm của
Mẹ "cưới vợ cho anh". Và chúng ta cùng nhau sánh
đôi đi tiếp đoạn đường về hướng mặt trời, nơi
vẫn đầy ánh sáng bình minh, anh nhĩ!
DẠ LAN
theo
www.tuoitrephatgiao.com

* Bài viết được
đăng tải theo yêu cầu của bạn đọc N.Đ.
gởi tặng người pháp lữ mang tên N.T.
|