LỜI CHO EM
HUỆ PHÚC
“Cõi
Diêm Phù Đề tuy nói một trăm năm chớ có mấy ai
sống trọn.” Tôi và em cùng sinh ra trên đất
nước nhiều khói lửa. Tuy chiến tranh đã đi qua
nhưng hậu quả của nó vẫn còn đè nặng trên đôi
vai người dân đất Việt. Quê hương mình nghèo lắm
em ơi! Sông Hiền Lương mang nỗi đau chia cắt,
Thành Cổ còn lưu dấu tích xưa!
Dân
quê mình những người dân chất phát, bình dị,
chân lấm, tay bùn tìm kế sinh nhai, đã nghèo lại
thiếu bóng người tu sĩ, Phật pháp đối với họ là
những gì xa lạ lắm.
May
mắn thay, hôm nay tôi và em có duyên hội ngộ
trong chốn thiền môn thanh tịnh này, vậy chúng
ta hãy dang rộng cánh tay đón nhận niềm hạnh
phúc. Một hạnh phúc chân thật, vĩnh cửu.
Chúng
ta đã chọn cho mình con đường đi nhiều lối rẽ,
nhưng mục đích cuối cùng chỉ có một mà thôi. Vậy
em hãy sống, cùng tôi nâng cánh nhẹ, bay vào đời
nơi ấy chốn bình yên, hãy yêu thương, cho đi
thật nhiều, ta sẽ cảm nhận được hạnh phúc từ nơi
ấy. Chúng ta đừng bám víu, xây lâu đài trên cát,
công danh sự nghiệp cuộc đời chỉ là giấc mộng
đầu hôm.
Cuộc
đời giống như một đường sắt dài vô tận, mà chúng
ta là những con tàu chạy hoài không bao giờ dừng
bến, hết đến ga này ga khác đến, tàu đâu biết
đậu bến ga nào. Đời vốn có sẵn từ lúc ta chưa
chào đời, chúng ta lớn lên, thăng trầm cùng với
đời, cho đến một ngày nào đó ta ra đi và đời ở
lại, chúng ta không thể gắn bó mãi với cuộc đời
hạn hẹp này dù nó có thú vị hay đau buồn đến đâu
đi nữa. Đời là bến đỗ mà ta là con thuyền. Bến
không thể theo thuyền và thuyền thì không vĩnh
viễn ở hoài cùng với bến được. Chúng ta thật khó
có thể hái được cành hoa hạnh phúc trong vườn
đời huyễn mộng nếu như chúng ta không vun bón
cho nó bằng chất liệu tình thương. Hãy trãi rộng
lòng mình ra em ơi, đem tình thương đến cho mọi
người.
Con
đường ta đang đi nhiều chông gai, không bằng
phẳng như ta mong muốn, nhưng dù có mây đen bao
phủ, dù có mưa lớn sầm sập, thì đằng sau nó vẫn
là bầu trời quang đãng. Sóng cũng có lúc lặng
dừng cho biển bình yên. Sóng gió cuộc đời sẽ qua
đi để lại mùa xuân cuộc sống. Nếu không có cái
giá lạnh mùa đông thì làm sao hoa mai vàng khoe
sắc thắm. Em hãy tin tưởng và xem những nghịch
cảnh là trợ duyên giúp mình lớn hơn trong cuộc
sống. Khi ngã em hãy đứng dậy và tiếp tục đi nữa,
dù có ngã triệu lần chúng ta vẫn cứ tiếp tục đi,
đi mãi… vì đó là bài học mang đến sự thành công.
Chúng
ta đừng bao giờ sợ người khác hiểu lầm mình, chỉ
sợ mình hiểu lầm mình mà thôi. Ta hãy sống, làm
việc theo chân lý, thánh Gandhi có nói: “…một
sai lầm vẫn là sai lầm dù được tất cả thiên hạ
hoan nghênh. Một chân lý bao giờ cũng chân lý,
dù bị thiên hạ đả đảo.”
Em và
tôi hãy tự tìm hạnh phúc cho mình, hãy là hòn
đảo để mình nương tựa, có như vậy ta mới có thể
làm điểm tự cho người khác. Chúng ta hãy ngắm
cành hoa ngoài cửa sổ, đừng tìm diễm hồng ở
khung trời xa xôi. Hạnh phúc hay không là tuỳ
thuộc ở chính mình, chúng không đến từ bên ngoài,
từ ai khác. Nếu em hướng ra ngoài mà tìm, thì
càng ngày nó lại càng xa, chỉ làm ta kiệt sức và
đau khổ thêm thôi, chẳng bao giờ gặp được.
Em ơi!
Ta bà cõi tạm và đời mình chỉ là khoảnh khắc bé
nhỏ trong chuỗi sanh tử luân hồi vô tận. Em, tôi
và tất cả mọi người đều là lữ khách trong quán
trọ. Hãy đi và hãy đến! Em và tôi siết chặt tay
đồng đạo, cùng tu học để sau này đem giáo pháp
về những vùng quê chưa có ánh bình minh chánh
pháp, trong đó có quê hương mình nữa đó em!
Nói
với em… nói với chính mình!
Huệ Phúc
|