NƠI CON VỀ
LAM ĐIỀN

Đất
vẫn nảy mầm xanh từ vạn thuở
Nên
lòng con vướng víu đọt rau vườn
nắm
tay mẹ, nhận bao lời nhắc nhở
mẹ
dành dụm một đời, trao con những yêu thương
Rồi
sương trắng vẫn về trên tóc mẹ
để
con đi xa lắc bước sông hồ
đêm
tiếng gió vọng vách nhà quạnh quẽ
nỗi
nhớ vo tròn giọt nước mắt chưa khô
Con
nhớ lắm, góc bờ ao cá quẫy
liếp
cam giờ bén rễ được bao nhiêu
mẹ
un khói cho hoàng hôn ngún cháy
và
mắt con cay mải miết trong chiều
Giữa
xứ lạnh thèm về bên bếp lửa
Nhìn
sợi khói tinh sương treo nắng sớm qua thềm
Cánh
võng cũ chắc còn bên bậu cửa
Khóm
củi sau vườn ai tiếp mẹ tìm thêm?
Hẹn
với mẹ một ngày hoa khế nở
rộn
sân nhà nắng mới cũng ngân vang
đường quê ấm trả lời con duyên nợ
nghĩa trăm năm về đoàn tụ họ hàng.
Lam Điền

|