Nhớ Mẹ...

Tràm Hoa Vàng

 

 

Mẹ ơi! Chiều nay nơi xứ lạ quê người trời bỗng đổ cơn mưa lớn, lòng con bùi ngùi nhớ đến những cơn mưa giông của quê mình… thế là nỗi nhớ mẹ lại ùa về trong con không gì níu kéo được.

Mẹ bây giờ đang ở đâu? Có nhìn thấy con đang sầu thương nhớ mẹ không?

Mẹ đã đi xa về một miền đất lạ nhưng con cứ ngỡ rằng mẹ vẫn còn đây với chúng con. Trong giấc ngủ con luôn thấy hình bóng Mẹ đang nở nụ cười hiền nhìn con. Con vẫn thấy mẹ nấu món canh chua mà con vẫn thích; con vẫn thấy mẹ cùng con ngồi đang áo ấm dưới đèn khuya leo lét mỗi mùa đông về; rồi những ngày hè vẫn dẻo dai trên đôi vai Mẹ từng gánh Nuốt để đổi lấy sự no ấm cho chúng con; con vẫn thấy rõ đôi mắt mẹ buồn man mác khi con nằm trên giường bệnh, cánh tay gầy guộc của mẹ không ngừng vuốt ngực cho con.… nhiều và nhiều nữa hình bóng của mẹ luôn hiện về trong giấc mơ của con. Con cứ ngỡ con vẫn còn bên mẹ… ngờ đâu khi tỉnh giấc thì sự thật đau lòng là con đã mồ côi. Bên tai con như văng vẳng câu hát: “…mồ côi tội lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo, đói cơm khát nước biết ngày nào no…”.  Thật vậy, mất cái gì rồi còn mong tìm lại chứ mất mẹ rồi con biết kiếm đâu ra!

Mẹ ơi! Mới năm ngoái đây thôi, vào ngày Vu Lan con còn hạnh phúc cài cho mẹ một đóa hoa màu hồng và con cũng tự hào cài lên ngực áo mình một đóa hoa màu hồng với niềm hạnh phúc lâng lâng. Thế mà năm con đâu còn vinh hạnh đó, trên ngực con là một đóa hoa trắng với bao nỗi xót thương. Và càng xót xa hơn khi trên di ảnh của mẹ con nghẹn ngào cài một đóa hoa màu hồng. Mẹ ơi! Ngoại còn đó mà sao mẹ vội ra đi. Lá vàng còn ở trên cây, lá xanh sao vội rụng cho đớn đau cuộc đời!!!

Mẹ còn nhớ không? Ngày con còn là đoàn sinh gia đình Phật tử, lúc đó mẹ là huynh trưởng ngành Nữ. Cũng trong dịp Vu Lan gia đình mình tổ chức văn nghệ, con đã lên đơn ca bài “Tâm sự người cài hoa trắng”. Lúc đó con còn có mẹ còn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của mẹ nhìn con bước lên sân khấu. Mặc dù vậy con rất hiểu và cảm thông cho những người mất mẹ nên con cất tiếng ca như chính tâm sự của mình và mọi người đã khóc thật nhiều. Rồi giờ đây, đầu con đã quấn mảnh khăn tang, thì lời của bài hát đó chính là những tiếng nấc nghẹn ngào của lòng con nhớ Mẹ.

Mẹ ơi! Con không muốn khóc nhưng nước mắt con vẫn chảy. Con biết làm gì đây cho vơi nỗi nhớ thương. Con chỉ biết hằng đêm niệm Phật cầu cho Mẹ được an lành nơi một cõi xa xăm nào đó!

 

Tràm Hoa Vàng

( theo Hoa Linh Thoại )

 

 

 
 
simple stats
lượt đọc kể từ Mùa Phật Đản 2552 - 2008