CON THẦY HIỆU
TRƯỞNG
Lê Thu Ý

Năm
tôi học lớp 6, thi đậu vào trường công, thay vì
học ở trường đó cho “le lói”, tôi lại theo học
tại một trường tư vì không tốn một xu học phí và
lệ phí nào. Trường tư thục Văn Hóa đối với tôi
là trường nhà. Trường nhà vì ông hiệu trưởng
chính là...cha tôi. Tôi được diễm phúc làm con
trai một vị thầy tài đức song toàn, làm một quý
tử hiệu trưởng nghiêm khắc, đường bệ. Nhưng thay
vì tôi phải luôn luôn chứng tỏ, luôn luôn giữ
gìn cho người nhìn thấy tôi là một học sinh con
nhà gia giáo, thì tôi lại dương dương tự đắc,
kênh kiệu, ỷ dựa vào thế thần của cha mà muốn
bắt mọi người phải nhìn tôi bằng đôi mắt sự
kiêng dè nể nang.
Mà
thiệt, suốt mấy năm học lớp 6 đến 1ớp 7, 1ớp
8... cả bạn bè, thầy cô trong trường đều dành
cho tôi một kiểu đối xử đặc biệt, đối xử dành
cho "con ông cháu cha". Chưa từng có một thầy
hay cô giáo dùng lời to tiếng nặng nề để khiển
trách đứa học trò vốn là… con trai ông hiệu
trưởng. Thầy cô mà còn vậy, nói gì chúng bạn
cùng lớp, và ngay cả học sinh lớp khác, lạng
quạng với tôi là ra khỏi trường, từ giã học
đường ngay. Có lẽ, ai cũng nghĩ vậy, sợ vậy nên
đã dung túng, đã vô tình khuyến khích cho tôi
ngang bướng nghịch ngợm láu cá... mà cha tôi
chẳng bao giờ được nghe một lời than phiền,
trách móc, mắng vốn về cậu quý tử của ông. Cha
tôi chỉ lưu đến học lực của con trai mà không
nắm rõ về hạnh kiểm của nó. May mà tôi chưa đến
nỗi nương tựa bóng râm của cha mà học hành nhếch
nhác. Tôi học cũng khá lắm, chưa hề có một điểm
nào dưới 6.
Về
môn Văn thì số một. Cho nên cha tôi rất lấy làm
an tâm về cậu con. Khi ở nhà, ông thường hỏi tôi
về bài vở trước khi đến trường và thường giao
cho các anh chị của tôi dò bài, kiểm tra sách vở
của tôi rất đều đặn, gắt gao. Học thì chẳng thua
bạn nào, còn có nghịch ngợm láu cá thì bạn nào
cũng chịu thua xa. Tôi quen đến thành thói, đến
nỗi các bạn đặt cho tôi biệt danh Ý lỳ. Được gọi
bằng biệt danh ấy, tôi khoái chí lắm, khoái lắm.
Năm
tôi học lớp 9, trường có thêm nhiều giáo sư về
dạy. Hồi đó thầy cô bậc trung học được gọi bằng
giáo sư. Còn giáo viên chủ nhiệm thì hồi đó gọi
là giáo sư hướng dẫn lớp 9B, lớp tôi học, là cô
giáo mới toanh đối với trường Văn Hóa, nhưng đối
với ngành giáo dục trong thành phố thì tên tuổi
của cô quá quen thuộc. Cô nổi tiếng dạy hay, dạy
giỏi, dạy nghiêm. Nói về môn Toán thì phải nghĩ
ngay đến cô Hương Diệu, tên của cô. Chính vì vậy
mà cha tôi đích thân đến tận nhà cô, như Lưu Bị
cầu Khổng Minh vậy, để thỉnh mời cô dành chút ít
thời giờ vàng ngọc về gánh bớt trách nhiệm giảng
dạy môn Toán dùm cho trường Văn Hóa. Chừng như
có thêm tên cô trong danh sách nhận giáo sư
giảng dạy ở trường, đã làm cho uy tín của trường
tư thục mà cha tôi là "chủ nhân" được tăng lê
một mức đáng kể.
Ngay
từ giây phút đầu nhìn thấy cô Hương Diệu, khi cô
bước vào lớp 9B trong giờ học Toán đầu năm với
nét mặt trầm tư, nghiêm nghị, tôi đa có một cảm
giác lạ lùng. Tôi linh cảm mình sẽ gặp chuyện
rắc rối với cô giáo mới toanh này. Tôi cho đó là
"điều kỵ”, một thứ điện của giác quan thứ sáu đã
báo cho biết sự xung khắc giữa tôi và cô giáo.
Nhưng chỉ linh tính vậy thôi. Gì thì gì tôi vẫn
là con trai của ông hiệu trưởng kia mà! Cô chân
ướt chân ráo tới trường này, nên chưa biết rõ
điều đó. Chưa biết, rồi sẽ biết.
Cô
đang giảng bài say sưa. Cả lớp lắng nghe. Tôi
cũng vậy, cũng lắng nghe. Chợt, thằng Hưng ngồi
sau lưng tôi đã "đánh rắm công khai" một phát rõ
to. Hơn nửa lớp làm bộ không nghe biết, cứ để
mắt lên bảng. Số còn lại, trong đó có tôi đưa
tay bịt mũi, bụm miệng cười khúc khích. Cái tật
nghịch ngợm cố hữu trong tôi động đậy, đó là cái
tật muốn "chơi nổi", muốn thiên hạ phải chú ý
tới mình, muốn bạn bè phải cười vì cái kiểu cù
léc làm bộ ngây thơ của mình. Cô giáo vẫn thản
nhiên tiếp tục bài giảng, chẳng để ý làm gì
chuyện “bất lịch sự” vừa xảy ra. Sự cố kém tế
nhị, thiếu văn minh đó đáng lý sẽ được cho qua
luôn một cách dễ dàng. Nhưng, tôi xoay lưng,
chồm người ra sau, đưa tay thụt nhẹ thẳng Hưng
một cái “dằn mặt”. Chưa hết tôi đứng thẳng, vòng
tay lại thưa: - Thưa cô, trò Hưng vừa chơi
xấu trong lớp, thúi quá... chịu không nổi, cô
cho em ra ngoài thở một chút ạ!
Cả
lớp đương nhiên không kềm được trận cười rần rần
như. . . rạp hát. Cô Hương Diệu quay phắt lạ ánh
mắt cô rực lên giận dữ. Vẻ mặt cô nghiêm trang
đến lạ lùng. Cô đang chăm chăm nhìn tôi, nhìn
xoáy vào tôi, tôi hơi sợ, nhưng làm bộ thản
nhiên, vẫn cứ đứng vòng tay chờ đợi cô cho phép
ra ngoài. Cả lớp bỗng im phăng phắc. Cô đã rời
khỏi bục giảng, thúng thẳng bước xuống, tiến đến
chỗ tôi, cất giọng trầm trầm: - Em vừa thưa
gì? Lặp lại cho cô nghe, cho cả lớp nghe!
Tôi
tỏ ra “anh hùng”, cố giữ giọng bình thản lặp lại
to “kiến nghị” khi nãy không sai, không thiếu
một từ. Cô Hương Diệu nhìn thẳng vào mắt tôi rồi
buông giọng sắc ngọt: - Em bước ngay ra khỏi
lớp. Quỳ ngoài hiên cho đến hết giờ, rồi tôi sẽ
tính sau!
Tôi
đỏ mặt tía tai. Tức lắm. Làm mặt lì, tôi đứng
yên một chỗ, mắt đưa nhìn lên trần nhà. Cô giáo
gằn giọng: - Có nghe hay không? Bước ra ngay!
Tôi
không kềm được lòng buột miệng: - Cô đụng tới
em... sẽ "có chuyện" đó!
Cô
giáo sửng sốt, hỏi: - Sao? Em vừa nói gì? Hăm
dọa tôi à?
Tôi
biết mình đã lỡ lời, bèn im miệng. Ai dè, thằng
Hưng phía sau tôi ngứa miệng:- Bạn ý là con
của thầy hiệu trưởng đó cô ơi!
Cô
giáo nhìn xoáy vào mắt tôi:
- Con thầy hiệu trưởng à?
Hứ,
con của ông tổng thống, tôi vẫn đuổi ra khỏi lớp
vì tội vô lễ. Em bước ra ngay, hay chờ tôi mời
thầy giám thị vào tận nơi đây?
Nghe
giọng cương quyết của cô lần đầu tiên tôi biết
sợ hãi lệnh của một vị giáo sư, bèn xìu mặt, hết
lộ vẻ bướng lì. Mặt tôi chảy xệ xuống ngực, và...
tôi dợm bước. Cô giáo đi sau lưng tôi, tôi đến
cửa lớp cô bảo: - Quỳ xuống đó đi, cho đến
hết giờ!
Tôi
bắt đầu run hai tay, hai chân. Run, không biết
vì sợ hãi nhiều hơn, hay vì tức giận nhiều hơn.
Tôi mà quỳ ở đó, nếu cha tôi mà tình cờ thấy
được chắc là... mệt. Chỉ còn cách cúi lạy mà xin
cô giáo tha lỗi, cho vào ngồi lại trong lớp, hay
quỳ trong lớp cho kín đáo một chút cũng được.
Nhưng, tôi mà xin lỗi người khác à? Chuyện khó
có. Tôi đang lưỡng lự, cô giáo lại giục: -
Sao chưa chịu quỳ đi, hả? Đừng làm phí thời giờ
của tôi, của các bạn mình.
Tôi
nóng mặt, buột miệng nói: - Còn khuya!
Dứt
lời, tôi bước te te thẳng đến văn phòng Ban giám
hiệu. Cha tôi đang ngồi xem sổ sách với cô thư
ký. Tôi bước thẳng đến đứng trước ông, làm mặt
buồn rười rượi, thưa: - Ba, xin cho con vào
lớp lại đi. Cô giáo đuổi con, còn bắt con quỳ
ngoài cửa lớp nữa.
Cha
tôi ngạc nhiên trong giây lát trầm giọng: -
Con chỉ có kể khúc đuôi mà không kể khúc đầu.
Tại sao cô lại phạt kia chứ? Không làm bài hay
không nghe giảng bài.
Tôi
lúng búng kể lại đầu đuôi tự sự với cái giọng
yếu xìu. Dĩ nhiên là tôi không dám thuật lại
những chi tiết, trong đó có những lời lẽ ngôn từ
của tôi đã dùng đối đáp với cô. Nghe xong, cha
tôi trợn mắt tức tối ông đứng bật dậy. Bốp, một
cái tát nảy lửa vào mặt tôi. Tôi chuệnh choạng,
ông lại nắm lấy tai tôi mà vặt tréo, kéo tôi đi.
Đi từ văn phòng giám thị băng qua sân, qua nhiều
lớp học, đến lớp tôi. Cô Hương Diệu nhìn từ xa,
thấy cảnh cha con tôi vội ngưng giảng bước ra
đến cửa. Cha tôi khẽ chào cô giáo, nghiêm trang
nói: - Nó mất dạy, cô tha lỗi cho. Tôi cảm ơn
cô đã dạy cho nó biết lễ nghĩa, trước khi biết
chữ nghĩa!
Ông
quay mặt nhìn tôi, giọng đanh thép: - Quỳ
xuống ngay. Và xin lỗi cô giáo mau, đồ vô giáo
dục!
Tôi
tái mét, run rẩy quỳ xuống như con cừu non ngoan
ngoãn, rồi cất giọng nghèn nghẹn xin lỗi cô giáo.
Cô Hương Diệu vẫn nghiêm nghị, nói: - Thôi
được rồi, cho em đứng dậy và vào lớp học!
Nhưng
cha tôi lên tiếng: - Chưa được, cô cứ để cho
nó quỳ đến hết giờ học, làm gương cho cả lớp và
cả trường. Xin phép làm phiền cô năm phút nữa,
cho tôi được nói vài lời với các em trong lớp!
Tôi
quỳ đó. Cô giáo đứng ngay cửa ra vào, ông hiệu
trưởng vào trong lớp. Ông mở đầu một bài giảng
dạy về giáo dục công dân, bằng câu "Không thầy
đố mày làm nên", rồi lại "thuyết pháp" như một
vị cao Tăng giáo thọ nói về “Tứ trọng ân” theo
kinh điển nhà Phật bằng một giọng hết sức nghiêm
nghị và đầy cảm xúc... Cả lớp im thin thít lắng
nghe. Tôi cũng lắng nghe và tỉnh ngộ ngay trong
giờ phút hai đầu gối của mình đang đụng đất, đầu
thì đang hứng cái nắng gay gắt chói chang. Tôi
đã từng rất nhiều lần nghe cha tôi thuyết giảng
về giáo lý nhà Phật mà ông, cũng như mẹ tôi, đã
thấm nhuần từ bao năm đến chùa tu học, tham gia
sinh hoạt Phật sự. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi
mới biết lắng nghe, càng lắng nghe càng thấy quá
hay, quá cảm động, và quá thuyết phục. Tôi thoát
nhiên tỉnh ngộ, đầu óc sáng bừng lên trong niềm
xúc động dạt dào. Sau này lớn khôn già giặn lên,
khi nghiên cứu tìm hiểu kỹ và sâu vào giáo lý
nhà Phật, tôi mới hồi tưởng và ngẫm thầy hồi đó,
khoảnh khắc lạ lùng đó, mình y như một vị thiền
sư vừa được ngộ đạo, vừa phá giải được một công
án thiền vi diệu.
Tôi
thấy tôi đáng đời, đáng phải quỳ suốt đến ba
ngày vẫn chưa hết tội mình. Xong bài giảng, cha
tôi chào cô giáo, đi về văn phòng. Khi ngang qua
chỗ tôi đang quỳ, ông không liếc một chút chứ
đừng nói là nhìn. Ông vừa khuất sau dãy hành
lang, cô Hương Diệu đã bước lại đỡ tôi đứng dậy,
hỏi: - Em đã chừa chưa?
-
Thưa cô em biết lỗi. Em hứa sẽ không bao giờ tái
phạm...
- Em
có oán hận cô chứ?
Tôi ấp úng nói thật lòng: - Thưa em không oán hận... em có biết
ơn cô!
Cô mỉm cười tươi tắn, cho phép tôi vào lớp.
Từ đó, tôi... “tu”, tu đến già.
…Cha tôi qua đời đã hai mươi năm vì một căn bệnh
người già. Còn cô Hương Diệu đã đi xa bởi chứng
bệnh lao phổi tai ác cách đây mười tám năm. Đó
là hai vị ân sư của tôi, luôn luôn còn sống
trong tâm tưởng, trong tim tôi với tấm gương
chói ngời một bài học quý giá vô ngần về tôn sư
trọng đạo.
Chân thành cám ơn bạn đọc Tinh
Tu đã gởi bài viết này đến trang nhà!

|