CŨNG LÀ KIỂM DUYỆT
NGUYỄN NGỌC TƯ
Có
những tờ báo con không muốn Ba đọc...
Có những
lời nói con không muốn Ba nghe...
Những
gì con mang về nhà đã qua cái gọi là “kiểm duyệt
thông tin” do con… thiết lập. Con đã che đi một
nửa sự thật, về với Ba chỉ còn những lời khen
tặng, những khích lệ, những ưu ái… Con muốn Ba
tin, cuộc đời này yêu thương con Ba lắm. Con đã
mặc cái áo kín đáo nhất có thể, để Ba không bao
giờ nhìn thấy những vết thương.
Con
luôn đi giữa một chiến trường, đi trong vinh
quang và cay đắng, đỉnh cao và vực thẳm, chia sẻ
và đố kỵ, thương yêu và căm ghét. Con muốn Ba
đừng biết. Có những tin tức về con Ba có được từ
bạn bè, buộc Ba hỏi, tại sao? Giản dị, con nghĩ,
một thái độ chuyên nghiệp và thản nhiên trước
chỉ trích miệt thị con cái mình là điều không
ông bố bà mẹ nào làm được. Nhà mình lại càng
không.
Con
nhớ bộ phim Mỹ về hành trình cô thợ mỏ chiến đấu
với nạn quấy rối tình dục, có cảnh cô diễn
thuyết giữa hàng trăm người đàn ông dung tục và
thô lổ, bị họ phản ứng bằng những lời lẽ khiếm
nhã và tục tĩu nhất. Cha cô, người chưa từng
thấy hài lòng và ủng hộ việc làm của con gái
mình, đã đứng lên bên cô, đau đớn nhắc cho những
người từng là bạn bè mình một sự thật, họ đang
hạ nhục con gái của ông. Cảnh đó làm con rơi
nước mắt, làm con nhớ tới mình, dù ở một hoàn
cảnh khác.
Ba đã
từ bỏ khá nhiều mối quan hệ bạn bè, những người
cùng chiến trường với Ba thuở trước, vì những
trang viết của con. Những người bạn còn lại của
Ba là những người đứng về phía con. Ba biết con
vinh quang từ họ, và đôi lúc họ vô tình để Ba
đọc được vài ba chê bai, chỉ trích. Con chỉ còn
cách ngượng ngập xua tay, “trường văn trận bút”
mà…
Con
đã bỏ lại cái trận chiến đó ngoài cổng, nhưng
vài kẽ hở của bão thông tin khiến tên bay đạn
lạc vào trong nhà, rồi Má, rồi Ba bị thương.
Những kẻ bị thương không… chuyên nghiệp. Có lần
nghe tin một anh (đã từng viết bài dài trên báo
nhiếc móc con mình) bị cách chức, má hớn hở cười,
“đó, quả báo, đụng tới con cháu nhà họ Mạc là
lãnh hậu quả liền…”. Buồn cười, má còn nhớ anh
đó lâu ghê.
Nhưng
bị thương chuyên nghiệp như con cũng không phải
là tốt, cái thói quen lướt trên những dư luận
những thị phi như con dao hai lưỡi, con cũng cố
chấp hơn, chai lì và cằn cỗi hơn. Nên tốt nhất,
là đừng để bị thương.
Nên
con vẫn cứ duy trì chế độ kiểm duyệt, để gửi về
Ba Má những thứ ấm áp nhất. Phần lạnh lẽo và sắc
nhọn, chỉ mình con biết…
NGUYỄN NGỌC TƯ
Tháng 10
năm 2008
* Chân thành cảm ơn bạn đọc Minh Tâm đã gởi bài
viết này đến trang nhà!
|